Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2016

!!!

Lung linh đáy nước soi bóng trời
Gió vờn tóc liễu thướt tha xuôi
Lơ mơ ngái ngủ vài xiên nắng
Giật mình tỉnh giấc giọt sương rơi
Đào đương ươm nụ chờ xuân đến
Bóng tối dần tan, lạnh lẽo lùi
Vận nước không màng, ngơ thế sự
Danh khuyết phải chăng chửa gặp thời

Thứ Ba, 20 tháng 12, 2016

CÓ THỂ MẸ LÀ MỘT BÀ MẸ TỒI - NHƯNG MẸ YÊU CON


Tất cả những bà mẹ trên trái đất này đều yêu thương con, đều mong những điều tốt đẹp nhất cho những đứa con của mình. Họ đều có thể hy sinh tất cả, vượt qua tất thảy khó khăn trở ngại.Và ngược lại họ cũng gửi gắm vào những đứa con của mình biết bao kỳ vọng, biết bao mong ước vào một tương lai tươi sáng. Có những nụ cười, có những giọt nước mắt và cả những tiếng thở dài, nỗi thất vọng khi những kỳ vọng sụp đổ.Tại con, tại những bà mẹ hay tại những sai lầm khi yêu con không đúng cách….
Tôi cũng biết bao lần đặt câu hỏi đó :” Mình yêu con và dạy con đúng cách chưa, tôi có phải là một bà mẹ tồi không, liệu con tôi có khi nào thất vọng về tôi không “…
Tôi vừa đọc 2 cuốn sách về cách dạy con của hai bà mẹ ở hai đất nước và hai nền văn hóa khác nhau.  Cuốn : “ Vô cùng tàn nhẫn, vô cùng yêu thương” của một bà mẹ Do Thái và cuốn : “ Dù con sống thế nào mẹ cũng luôn ủng hộ “ của một bà mẹ Hàn Quốc. Nghe tên 2 cuốn sách hẳn đã là sự đối lập trong cách nhìn nhận và cách dạy con. Nhưng hai bà mẹ đều có điểm rất chung là cùng thất bại trong hôn nhân, họ phải một mình gánh trách nhiệm, điểm chung nữa là quan điểm không sống hộ con và cùng rất rất ... yêu con ….
Bà mẹ Do Thái chia sẻ bí quyết và kinh nghiệm nuôi dạy thành công ba đứa con. Hai con trai đều trở thành triệu phú khi chưa đến 30 tuổi và cô con gái cũng quá tài giỏi và thành công. Một điều ngưỡng mộ nữa là cả ba đứa con đều hiếu thảo và được vị nể về nhân cách. Cậu con trai lớn tặng mẹ chiếc chìa khóa căn biệt thự, cậu con trai thứ hai tặng mẹ chiếc chìa khóa chiếc ô tô sang trọng, còn cô em út tặng mẹ chiếc chìa khóa két sắt. Đó phải chăng là khát khao và mong ước của nhiều bà mẹ phải không ạ. Họ khao khát không phải được là chủ nhân của 3 chiếc chìa khóa đó mà là thành công và lòng hiếu thảo của những đứa con mà họ hết lòng yêu thương. Vậy bí quyết của bà là gì, sau khi ly hôn, bà quyết định đưa các con từ Trung Quốc là nơi mà theo như bà hiểu ra đó là nơi các bà mẹ như những cái trực thăng vù vù trên đầu các đứa con và sẵn sang lao tới ứng giúp, hình tượng giáo dục con của các bà mẹ Trung Quốc là hình tử cung luôn bao bọc trở che, còn hình tượng của bà mẹ Do Thái là hình ngọn lửa tự vươn lên. Bà rèn cho các kỹ năng sống tự lập, tự trách nhiệm với bản thân, vượt lên mọi khó khăn bước ra ngoài xã hội một cách tự tin mà mạnh mẽ…
Bà mẹ Hàn Quốc là một nhà văn và chính vì thế mà phương pháp giáo dục của bà nghe chừng không thực tế cho lắm. " Cho dù con sống thế nào mẹ cũng luôn ủng hộ". Chúng ta, các bà mẹ có lo ngại khi nghe câu này không. Ủng hộ cả khi chúng sai lầm ư, ủng hộ cả khi chúng có thể nguy hiểm ư. Hai mươi sáu bức thư bà viết cho con gái là 26 vấn đề nằm ở trong đó, những bức thư với những cái tiêu đề cũng rất lạ. Ví dụ như “ Tình yê thật sự chẳng làm tổn thương ai – người làm con tổn thương chỉ có thể là con thôi …”. Và cuối mỗi bức thư đều là mẹ luôn ủng hộ con dù con có làm gì và quyết định thế nào…
Nghe có vẻ vô lý nhỉ, thế chúng ta là mẹ để làm gì nếu không phải là luôn phải luôn dạy bảo con điều này điều nọ bằng tất cả những kinh nghiệm sống của mình, nhằm cho con không phạm phải những sai lầm. Nhưng đôi khi tình yêu đó đang là sai lầm mà không hề hay biết. Tôi đã phải đọc đến lần thứ ba mới hiểu nổi câu : “ Nghiêm cấm việc nghiêm cấm “ , nghe có vẻ lằng nhằng khó hiểu và khi hiểu lại thấy có phần vô lý nhưng đọc và thấu hiểu mới thấy có lý đấy chứ. Có những việc tưởng chừng như là cần nghiêm cấm đi chăng nữa thì đôi khi vẫn cần … phải làm,. Ví dụ như nghiêm cấm đái bậy, vậy thà phạm lỗi còn hơn làm bể Bàng Quang. Ví dụ chúng ta hay nói : “Nghiêm cấm sờ vào ổ điện” , với một đứa trẻ chưa biết giật điện bao giờ nó có sợ không, thà cho nó bị giật một cái bởi dòng điện vừa phải để có kinh nghiệm”…
Thậm chí bà còn viết cho cô con gái rằng con có chọn làm nghề gì mẹ cũng luôn ủng hộ vì cuối cùng thì quan trọng con sẽ là người như thế nào chứ không phải con sẽ là ai, dù con có muốn làm một người nội trợ thì cũng rất tuyệt nếu việc nấu nướng luôn làm con thấy hạnh phúc, bởi từ một bà nội trợ hạnh phúc đến chủ một chuỗi nhà hàng cũng không xa lắm nếu ngày mai nào đó con lại muốn kiếm tiền bằng những đam mê con có… Con có thể yêu người đàn ông mà con thích nhưng trước hết phải biết yêu thương bản thân mình…. Con có thể sai lầm nhưng hãy đứng dậy và bước tiếp vì chắc chắn con sẽ không bao giờ để mình một lần nữa trượt vào đó …Các kỳ vọng của chúng ta chỉ có thể khi tất cả các con chúng ta đều là thần đồng trong mọi lĩnh vực ... Chúng ta có khi nào nghĩ rằng các con chúng ta cũng có thể đang kỳ vọng chúng ta biết tôn trọng và tin tưởng vào chúng biết bao ...
Đọc đến đây tôi nhớ lại có một câu chuyện ngắn của Nguyễn Bình Phương hay Nguyễn Thiện Ngân mà tôi không nhớ rõ lắm kể rằng : Một cậu con trai một hôm ngang qua một căn nhà có một chiếc cửa sổ đỏ chói trên nền tường trắng bóc, cậu đã sững sờ với cảm xúc rất hứng thú và bị lôi cuốn đến nỗi cậu quyết định sẽ sơn cánh cửa sổ phòng mình bằng sơn màu đỏ, nhưng cậu vẫn còn bé nên không có tiền để tự mua sơn mà nếu nói với mẹ chuyện đó cậu sẽ không khi nào được mẹ ủng hộ, cậu quyết định sẽ để giành tiền để làm việc đó, nhưng một thời gian sau cậu thấy ý thích đó không ổn lắm vì cậu không thể quét vôi cả căn nhà cậu màu trắng, mà nhà cậu nằm trong một khu phố với những căn nhà màu xanh dịu hoặc xám nếu sơn một cánh cửa đỏ chót sẽ không thể đẹp được, lớn lên chút nữa cậu chỉ còn mỉm cười thú vị cho một ý nghĩ thơ dại đã từng qua … "Mỗi lá cỏ đều có một thiên thần hàng ngày thủ thỉ - lớn lên nào, lớn lên nào " .... Hãy cho con được trải nghiệm và tự lớn lên. Chúng ta cũng đã khó khăn để lớn lên kia mà - và trái đất vẫn xanh tươi đấy chứ
Cuối 26 bức thư của bà mẹ là một bức thư của cô con gái viết cho mẹ. Cô con gái đã viết : “ Thật là may mắn con được là con gái của mẹ ….Con sẽ đầu tư tuổi trẻ và tự do của mình vào ... thất bại ….
O…la …la …
Tôi có phải một bà mẹ tốt đâu mà có thể viết một cái gì đó về giáo dục. bởi đó là vấn đề vô cùng rộng lớn của các chuyên gia và còn là vấn đề tranh luận mãi mãi không có điểm dừng. Chỉ là những ý nghĩ vụn vặt khi cần trả lời câu tự hỏi : “ Tôi đã là một bà mẹ tốt chưa”. Tôi không dám mơ con mình cũng nói được câu “ Thật là may mắn khi con được là con mẹ “ Nhưng tôi có thể nói câu ấy : "Thật là may mắn khi mẹ được là mẹ của con “ . Và chính vì vậy tôi vẫn còn đang phải đọc và luôn học hỏi vì con



Thứ Năm, 15 tháng 12, 2016

!!!

Cô mở mắt ...
Ánh sáng lờ mờ xuyên qua rèm cửa mỏng màu trắng dường như trong suốt. Vài bông sen thêu to gần như kỳ quặc trên những cái cọng nhỏ teo thẳng đứng. Cô đã có lần thấy ngạc nhiên khi có một ngày cô đã thích chúng và chọn lựa trong rất nhiều mẫu mã rèm cửa rực rỡ và dịu nhẹ của cửa hàng hôm ấy.
Cô biết, rèm cửa sẽ là một phần rất quan trọng trong cuộc sống của cô. Bởi mỗi buổi sáng khi mở mắt dường như vô thức trong cơn ngái ngủ, cô sẽ nhìn ra đó để vùi mặt vào gối co người lai trong một cảm giác bồng bềnh giữa thức và ngủ, hoặc bật dậy nếu những bông sen vàng nhạt đã lấp lóa ánh bình minh. Cô không có thói quen đặt đồng hồ vì tiếng nhạc báo thức luôn làm cô giật bắn mình và làm cô tỉnh giấc với một cảm giác căng thẳng, bất an.
Cô ngẩn người ngắm những bông sen to lớn khác thường, để hợp với một tấm rèm cửa to như thế, một sự kết hợp tao nhã và dị hợm. Cô đã chọn nó trong một ngày mà cảm giác của cô hỗn độn (hình như thế). Đôi khi cô không hiểu nổi những xúc cảm bất chợt của mình, nó thường làm cô ngờ vực như thể nó thuộc về một con người khác xa lạ.
Đôi khi những câu tự hỏi như sáng nay về chiếc rèm và những bông sen cũng lại đưa cô vào ngõ cụt. Thật khó khăn để những cơn gió lạnh đầu mùa không thốc tháo và len lỏi trong từng hơi thở cố ghìm lại khẽ khàng, thật khó khăn khi dứt ra khỏi ánh trăng mê hoặc và nỗi cô đơn buốt lạnh sống lưng. Thật khó khăn khi chế ngự những cảm giác gần như ảo giác đóng đinh trong một phần nơ ron cố định. Như một ánh mắt lạnh lẽo, một câu nói vô tâm cứa vào lòng như một vết dao lam ngọt sớt… thật khó khăn khi chế ngự một phần con người khác lạ. Để giọt nước mắt không rơi.
Đêm qua cô đã ngủ thế nào nhỉ, hình như là một cú rơi thẳng đứng bởi ly rượu thứ ba. Ly rượu mạnh sau hai cốc vang lớn. Đầu váng vất, cả người ê ẩm. Chắc cô đã nằm nguyên một tư thế từ lúc dây thần kinh bị tê liệt.
Chiếc gương trong phòng tắm nói với cô về đôi mắt thâm quầng, nói với cô về nếp nhăn hằn bên khóe miệng. Nó sẽ tan thôi. Nụ cười luôn hiện hữu sẽ xóa tất cả như được phù phép bởi những quy chuẩn của hạnh phúc và viên mãn.
Một ngày mới lại bắt đầu !

Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2016

KHOẢNG CÁCH

Có khoảng cách từ rơm đến lửa
Ngắn - như một tiếng thở dài

Có khoảng cách từ đêm đến ban mai
Hun hút sâu - phận đàn bà nông nổi

Có khoảng cách từ trái tim đến trái tim mòn mỏi
Dằng dặc nhớ - đợi giây phút ...lãng quên ...

Thứ Bảy, 19 tháng 11, 2016

NHỚ THẦY

Lũ nhóc tụi con giờ cũng đã già rồi
vẫn về bên nhau như ngày xưa thầy ạ
vứt lại sau lưng cuộc mưu sinh vất vả
cùng vui cười nhắc lại kỷ niệm xưa

Lũ quỷ chúng con tuy vậy rất ngây ngô
Nghịch ngợm, chây lười, mải chơi, quậy phá
Thầy vẫn hiền từ nói năng nhỏ nhẹ
Nụ cười bao dung, cái dáng cao gầy

Tập thể lớp tập hợp - Thưa thầy
Điểm danh từng đứa gọi tên nhau đủ mặt
Giữa chừng cuộc vui có đứa nào bất chợt
Nhắc tên thầy - tất thảy bỗng nôn nao

Thầy xa rồi - xa xa mãi về đâu
Bỗng lặng lẽ, bỗng thấy mình côi cút
Tuổi xế chiều lại cùng nhau tụ họp
Vắng bóng thầy và nỗi nhớ khôn nguôi

Là trò của thầy
chúng con sống xứng đáng - thầy ơi !

Thứ Ba, 8 tháng 11, 2016

Em nhớ anh

Em chẳng nói rằng em nhớ anh đâu
Vì em nhớ anh nhiều hơn lời em nói
Anh đi xa rồi chỉ mình em ở lại
Ngỡ quen rồi mà vẫn mãi chông chênh
vắng tiếng nói cười căn nhà rộng thênh thênh
Sớm nay lạnh về heo may cơn gió
Mảnh trời xanh trống vắng ngoài khung cửa
Cuối chân trời mây thờ thẫn theo nhau

Em sẽ chẳng nói rằng em nhớ anh đâu
Lẻ loi ấm ức đến muốn hờn muốn dỗi
Mỗi sớm, mỗi trưa, mỗi chiều, mỗi tối
Ngày đằng đẵng dài và đêm chẳng chịu trôi
Rồi anh sẽ về, anh sẽ lại về thôi
Em khẽ dỗ dành cho chính em ngốc nghếch
Cái mùi thuốc lá cũng làm em da diết
Cái chau mày, câu gắt gỏng bỗng lạ thế - dễ thương
Em ngoan lắm nè anh có biết không
Biếng ngủ, biếng ăn, biếng cười, biếng nói
Bắt đền anh chiều em chi cho tội
Để lúc anh xa em khó đến nhường này
Biết làm sao để đỡ nhớ anh đây
Tại trái ớt cay chứ em đâu có khóc
Bữa cơm một mình muộn mằn lạnh ngắt
Tại cái chén có bạn, tại đũa cũng có đôi

Chỉ vậy thôi chẳng thể nói thành lời
Bởi em nhớ anh nhiều hơn cả lời em nói

Thứ Năm, 6 tháng 10, 2016

TIỄN THU


Ta đủng đỉnh
Cớ sao thu vồi vội
Lá lìa đau bởi chưa kịp úa vàng
Thơ bỏ lửng chưa kịp hong khô nắng
Mưa nín lặng sợ miệng tiếng đa đoan

Ta chậm rãi
Tiễn thu đi một đoạn
Chú dế ngủ vùi trong lá cỏ phong sương
Thắc thỏm nay cuộn vùi quên thành kén
Dùng dằng chi níu kéo bước thời gian


Ta tiễn thu
Tiễn tuổi ương ương dở
Tiễn mùa yêu chưa kịp chuốt nồng nàn

Thứ Tư, 21 tháng 9, 2016

...

Nguyệt khuyết đêm mờ hầu như nguyệt
Rạng rỡ tuổi tên bất thành ta
Khuất lẫn xấu hèn nơi đâu đó
Khớp lại cả đôi mới đúng là ...

Thứ Năm, 4 tháng 8, 2016

CHỢ ĐỜI

Chợ đời ai bán ai mua
bao nhiêu một tiếng cười đùa nhân gian
bao nhiêu một bể trầm luân
bao nhiêu một mớ nhọc nhằn đắng cay
Chợ đời ai trả ai vay
Vay lời ngon ngọt cho ngày an yên
trả hết ganh ghét tị hiềm
nhẹ tênh hết mọi nỗi niềm đầy vơi
Thật thà tôi ngác ngơ tôi
Không tiền dạo gót chợ đời thong dong
Yêu thương rơi rớt giữa đàng
Nhặt về cột sợi rơm vàng thành thơ

Thứ Năm, 28 tháng 7, 2016

Bão

Bão rớt qua thành phố
Cơn thịnh nộ cuồng quay
Hàng cổ thụ bật gốc
Trắng xóa màn mưa bay

Gió đùng đùng thổi ngược
Nước cuốn lá trôi xuôi
Mái tôn rung bần bật
Mây vần vũ đầy trời


Có hai kẻ dở hơi
Thì thầm cười nho nhỏ
Bão dừng sau cánh cửa
Ấm áp ngọt làn môi

Thứ Hai, 18 tháng 7, 2016

Chuyện tình

Biển hữu tình và trời chẳng vô tình
Xa đến thế mà gần ngay trước mắt
Đường chân trời vạch mỏng manh chia cắt 
Tưởng đến tận cùng mà chẳng thể hoà chung
Sóng cồn cào oà vỡ cuồng điên
Trời khum khum cong mình ôm mê dại
Ráng chiều đỏ ròng rớt thẳm sâu tận đáy
Đại dương xanh soi nhuộm vòm trời xanh
Ngày và đêm sóng sánh chòng chành
Vẫn bị cắt chia một đường chân trời mỏng mảnh
Đi đến tận cùng mà chẳng khi nào đến
Sóng vẫn vỡ oà trên triền đợi dâng cao
Trời vẫn khum khum vòng ôm mãi khát khao
Lằn mỏng manh chẳng thể hoà chung một
Trời gom mây đổ cơn mưa bất chợt
Sợi ngắn sợi dài sợi nhớ sợi thương
Giọt giọt ngọt ngào cùng biển mặn mênh mang
Phút giây đa tình trời giao hoà cùng biển
Đường chia cắt cũng phút giây tan biến
Cho thỏa lòng mong ước trùng phùng
Một phút giây nồng mặn đến tận cùng
Rồi lặng lẽ chia xa khi cơn mưa chợt tạnh
Mỏng manh ấy đường chân trời ngăn cách
Chuyện tình biển trời hay chuyện đôi ta

Thứ Sáu, 8 tháng 7, 2016

Lẻ tẻ

Chỉ lỏm hỏm vài chục mùa lẻ tẻ
Há chi chờ tròn chặn phía trăm năm
Chỉ là khói, là sương, là bóng xế
Mà lom hom ngóng đợi phía trăng rằm

Đời cứ rộng và ta thì cứ hẹp
Đời dâng vui - sao ta đổ mẻ buồn
Người cứ mơ về ngày vui nắng đẹp
Ta ngẫn dòng sùi sụt áng mưa tuôn

Lá biêng biếc lộc mơn mơn nòn nõn
Nhuốm vội ta cái rẻo rẻo úa vàng
Thuyền còn đợi mà sao ta lỡ hẹn
Bến trần ai mờ mịt phía xa xăm

Chỉ lỏm hỏm vài chục mùa lẻ tẻ
Được bao lâu - yêu mãi mãi thề nguyền
Gieo hy vọng đợi bao mùa chưa gặt
Bao bước lùi  - để về chốn lặng thinh

Thứ Sáu, 17 tháng 6, 2016

Trái gì đâu biết



Tuyết lê căng mọng mịn màng
Ngàn người có một, quân vương khó tìm
Hây hẩy đôi trái đào tiên
Gia sản đem đổi coi xem vẫn hời
Mướp hương là lộc của trời
Chiều chồng đã khéo lại thời đằm duyên
Lúc lắc hai trái dừa xiêm
Chê kẻ có tiền lại thích cho không
Chũm cau cái núm hồng hồng
Đố rằng gái đã có chồng hay chưa
Trời già thật khéo cợt đùa
Quân tử cũng khát mà vua cũng thèm
Khổ thân cái yếm cánh sen
Lơi lơi lả lả cho em ỡm ờ ...

Thứ Hai, 13 tháng 6, 2016

Viết cho ngày hạ cháy

Trời giận đùng đùng hất tung chảo lửa
Vòm me xanh rát bỏng tiếng ve
Phượng đỏ rực đám cháy lập lòe
Con đường nhựa phừng phừng cơn sốt
Gió sợ hãi lặng thinh bỏ trốn
Mây giấu vội vàng tà váy mỏng vùa may
Đêm cộc cằn trách ngày sao quá dài
Ruộng ngửa mặt ngó cao xanh rên khe khẽ
Cóc nghiến mòn răng lào khào kể lể
Cá nude toàn phần ngửa bụng ngáp ngáp chơi
Mưa mải chơi ở đâu vậy .... mưa ơi
Về lộp độp reo cười cho dịu mềm cơn khát

Thứ Năm, 2 tháng 6, 2016

!!!

                                                       Cứ đằm thắm, cứ diết da như thế
                                                Xin đừng gọi tên màu hoa tím thủy chung
                                                      Mỏng manh ấy nào ai biết trước
                                                Chỉ một cơn mưa rụng xao xác bên thềm



Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2016

Nhàn đàm

Con voi có chui qua lỗ kim được không
Lỗ kim vẫn còn sao con voi chả thấy
Người thường diễn thuyết trên truyền hình vẫn còn nguyên đấy
Vậy số tiền khổng lồ của dân biến mất vì sao
Đốt đuốc đi tìm 
Đố thằng nào thấy tham nhũng ở đâu
Đảm bảo sạch như....lau !!!

Thứ Hai, 9 tháng 5, 2016

CHỊ ƠI !


Chị ơi !
phải chăng đàn bà sinh ra đã là cái tội
tội đầu tiên làm đôi mắt mẹ buồn
cắt dây rốn
rời vòng tay
về nhà chồng
sợi dây vô hình vẫn buộc mẹ vào con
không bao giờ lìa đứt

Chị ơi !
phận đàn bà như hạt mưa sa làm sao biết trước
bàn tay nhỏ bé
bờ vai mong manh
gánh hai đầu nội ngoại vất vả lo toan
giữ trên môi nụ cười đằm thắm
chị cất vào đâu giọt nước mắt bao lần chát mặn
chị giấu vào đâu vằng vặc những nỗi buồn

Chị ơi !
có đứa trẻ nào mà không vuông tròn
có đứa trẻ nào không sinh ra bởi tình yêu ngọt ngào say đắm
có đứa trẻ nào khai sinh đã mang tên số phận
nghiệt ngã làm sao định kiến loài người
em vẫn muốn làm đàn bà, làm con gái chị ơi
để yếu đuối mong manh
để khát khao
để được nâng niu, được yêu thương trân trọng
để mạnh mẽ vươn lên được sống
ngẩng cao đầu

Chị ơi !
mọi rạn vỡ sẽ lành
vết sẹo này chị sẽ lại đem cất giấu vào đâu
để mỗi đêm gió trở cồn cào lại buốt đau ray rứt
giấu tiếng thở dài vào đêm đen, vào từng cọng tóc
nhìn những đứa con khôn lớn
chị cười

Biết đến bao giờ biển lặng sóng
chị ơi !

Thứ Bảy, 30 tháng 4, 2016

BIỂN CHẾT


Đôi mắt cha ngóng về phía biển
Sâu hoắm chang chang cái nắng Miền Trung
Nơi ấy cha thuộc lòng từng con sóng
Chưa từng run sợ trước bão giông
Chưa từng run sợ khi tầu ngoại bang vây hãm
Cờ đỏ sao vàng – lồng lộng biển quê hương

Đôi mắt cha quắc nhìn về phía biển
Cạn kiệt bầm đau - khô khốc muối xát lòng
Xanh thăm thẳm giấu nơi đâu cái chết
Có khi nào bất lực thế này không
Cờ tầu rủ - câu hò khoan lặng ngắt
Tôm cá chết hay lịm chết niềm tin


Đôi mắt cha đóng đinh về phía biển
Cơm áo gạo tiền nặng gánh phía sau lưng
Cơn bão ngược từ đất liền cay nghiệt
Hoàng hôn nồng tanh nơi biển chết điêu tàn

Thứ Tư, 27 tháng 4, 2016

LỤC BÁT TRẢ ANH



Xé câu lục bát trả anh
Chắt chiu từ thủa ngày xanh đến giờ
Từ quen đến lạ thành ngờ
Ngỡ rằng thuyền đã sang bờ mà chưa

Khéo che mấy vạt gió lùa
Mảnh gương đắp điếm vén khoe trăng tròn
Chờ ngày viên mãn đúc khuôn
Sáng choang đánh bóng tuổi tên khó gì

Nợ nhau từ buổi vu quy
Sắt son sớm sớm khuya khuya tàn tàn
Vay nhau cái buổi ngút ngàn
Còn đây bủn xỉn gày mòn mắt môi

Ngọt ngào như thể đãi bôi
Yêu thương sao giống những lời điêu toa
Gần không thể xa chẳng xa
Bấc chì xẻ nửa thuận hòa chia hai

Giữ gìn trong ấm êm ngoài
Vạch áo buốt nhói người cười kẻ chê
Chung tay vá víu lời thề
Trăm năm lành lặn ước gì .. lại thôi

Lề rách giấy chẳng được rời
Gia quy thước ngọc trời ơi khuôn vàng
Đúng sai đã rõ nhãn tiền
Bên nặng bên nhẹ tật nguyền cán cân

Cái lý còn cũng có chân
Cái tình thôi cũng bần thần lặng im
Khôn ngoan đâu nữa mà tìm
Xanh non mấy chốc mà thành muối tiêu

Xuân đi xóa hết yêu kiều
Bình yên tựa cửa ngắm chiều vàng phai
Nửa câu lục trả anh đây
Nửa câu bát giữ tháng ngày không nhau









Thứ Hai, 4 tháng 4, 2016

Khi tình yêu bốc mùi

… Trong một bộ óc đang yêu còn có các trung tâm và vũ khí sinh học hoàn toàn khác…. Chất Pbenyletbylamine tạo cảm giác lâng lâng, Noradrrenalin gây kích thích và Dopamine tạo cảm giác hưng phấn khi mức độ của nó gia tăng thì thì chất ru ngủ Serotonin giảm xuống và vì thế người ta kém minh mẫn ngoài ra còn có một lượng lớn ma túy cơ thể tự sản sinh ra như Edorphin và Cortisol. Một lát sau thì cơn say nó tự tan biến . Ba năm say dắm được coi là giới hạn tột cùng của cảm xúc yêu đương, bình quân chỉ kéo dài từ 3 tháng đến 12 tháng…..
Đó là kết luận của một nghiên cứu khoa học nghiêm túc và chính xác .

Thế sau 12 tháng thì sao
Thì hãy cám ơn bạn đời, cám ơn bạn tình vì cái may mắn mà mình còn đang có hoặc hãy chấp nhận một cách nhẹ nhàng

Các cụ nói về tình yêu thế này :

“ Lỗ mũi có một gánh lông
Chồng yêu chồng bảo ... râu rồng trời cho
Đêm nằm ngủ ngáy o o
Chồng yêu chồng bảo ... ngáy cho vui nhà
Đi chợ thì chúa ăn quà
Chồng yêu chồng bảo ... về nhà đỡ cơm…”

Còn khi hết yêu các cụ lại bảo :

“ Bao giờ trạch đẻ ngọn đa
Cá đẻ dưới nước thì ta yêu mình
Bao giờ rau diếp làm đình
Gỗ lim làm ghém thì mình yêu ta … “

Khi trót lấy nhau rồi mà cái chất Pbennyletbylamine hay Noradrrenalin … ấy nó lỡ tụt xuống bằng âm thì một là đường ai nấy đi, bằng không thì hãy làm quen với thực tế đừng cách mạng, cải cách làm gì. Đừng có nghe chị Thanh tâm hay anh Bồ câu tư vấn rằng hãy làm mới mình, hãy đi làm đẹp, đi spa hay phẫu thuật thẩm mỹ, hãy nấu ăn ngon hơn, hãy đi tập gim cho đỡ béo, hãy học cách làm tình …

Bởi cũng theo một nghiên cứu chính thống thì con người khi tới tuổi 18 thì tâm tính và các kỹ năng trong cuộc sống đã định hình và ổn định, nếu có muốn thay đổi cũng vô cùng khó khăn và khiên cưỡng bởi nó chỉ thay đồi cách thức chứ bản chất không thay đổi. 

Vì vậy nhiều người đã buồn phiền thậm chí sốc toàn tập như thể bị lừa, khi mà chưa cưới tình yêu còn nồng nàn, cô có ngúng nguẩy, cô ăn mặc chẳng giống ai, thậm chí cô cong môi cãi bướng thì ôi chao cô vẫn đáng yêu đến thế. Cô có thể chả nấu được món gì cho ra hồn thì anh ta ăn vẫn thấy ngon làm sao, khen nức nở và xúc động như thể bát cháo hành của Thị Nở…


Đừng buồn và đừng cố thay đổi để hâm nóng cái tình yêu đã ôi thiu chỉ làm nó bốc mùi thêm thôi, hãy sống như chính mình muốn, hãy vui đi vì cuộc đời cho phép và hãy yêu mình hơn vì tự mình thấy cần thế




Thứ Năm, 17 tháng 3, 2016

CHIA NỬA

Mùa yêu thì đã cạn
trái táo rớt lìa cành
một nửa ngọt nửa đắng
một nửa đỏ nửa xanh
nửa méo mó nghi hoặc
nửa mọng căng ngại ngần
nửa nào mang dối trá
nửa nào giấu ăn năn

chiều hoàng hôn hấp hối
rơi giữa bàn tay anh
lòng tin chia hai nửa
phù thủy hay thiên thần

Thứ Ba, 8 tháng 3, 2016

Ước gì

  Non trưa ngày mùng 7/3 tôi ra chợ gần nơi làm việc, rất ngạc nhiên khi thấy chợ hầu như đã vãn hàng, những tà áo dài thướt tha, những đôi môi đỏ tươi màu son mới, những nụ cười rạng rỡ ... Ơ ! chị này vẫn hay eo éo gọi : " Chị ơi thịt bò hôm nay ngon lắm..." . Chị kia tay vẫn còn đầy nhựa rau nhem nhuốc ...
   Một lẵng hoa trân trọng đặt ngay giữa phản thịt đã dọn hết và phủ một mảnh vải hoa của chị bán vải, ba chiếc bạt che đầu tránh nắng mưa khi bán hàng được quây lại để các chị thay áo dài và trang điểm... Mấy ông chồng hàng ngày chở hàng, phụ giúp vợ thì tủm tỉm và trêu chọc nhau nhưng mắt ai cũng ngó qua ngó lại bông hoa đẹp nhất của nhà mình...
  Tôi ngẩn ngơ đi qua đi lại chẳng còn nhớ mình muốn mua gì nữa, chỉ thấy lòng ngèn nghẹn. mua vài bìa đậu cho bà cụ với lời thắc mắc : " bà ơi bà không mặc quần áo đẹp ạ."... Nhìn bà cười buồn tôi thấy mình có lỗi
  Ước gì ngày nào những người phụ nữ cũng được nhận một lời nói dịu dàng một cái nhìn yêu thương ... có khó lắm đâu các anh nhỉ
  Ước gì tôi có nhiều tiền để mua hết hàng ở chợ để ngày vui này thật trọn vẹn. Chúc các bà, các mẹ, các chị, các em luôn có được tất cả những điều tốt đẹp nhất ...

Thứ Tư, 2 tháng 3, 2016

MỘT MÌNH


Hãy để em một khoảng trống riêng mình
Đừng lấp đầy em bằng muôn vàn yêu thương chăm sóc
Dù dỗi hờn có làm em bật khóc
Tự em biết lau khô giọt nước mắt cho mình
Đừng quan tâm và anh cứ lặng thinh
Quay lưng bỏ đi giả vờ như không biết
Con sóng nào rồi cũng tan đi hết
Lắng dịu rồi em sẽ lại bơ vơ

Cứ kệ em nhặt lá đá ống bơ
Vô định một mình lang thang trên phố
Café nguội ngắt rồi - ôi sao là nhớ
Lạnh run người thèm hơi ấm bàn tay

Cứ bỏ mặc em vớ vẩn với cơn say
Giày cao gót liêu xiêu chữ bát
Cứ tưởng đâu ... cái gì to tát
Hóa ra toàn lảm nhảm ... gọi tên anh
Trời rất xanh và nắng vẫn lung linh
Hãy để lại cho em một khoảng trống thôi … vừa đủ

Chủ Nhật, 28 tháng 2, 2016

...

Lộc non hé mắt nhìn ngơ ngác
Áo mỏng vừa thay - nắng ỡm ờ
Hoa cười cợt gió vờn ve vãn
Ong bướm rập rờn - rõ lẳng lơ
Xuân đến xuân đi - xuân nhiêu tuổi
Nòn nõn nguyên trinh mới dậy thì
Này bướm - này hoa - này ...nắng - gió
Rộn ràng ngây ngất - yêu ...nhau ...đi ...

Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2016

Mặc kệ tôi

Mặc kệ tôi 
mặc kệ tôi
Ghé chân quán trọ cuộc đời có chi
Thề nguyền rồi cũng phân ly
đá vàng cát bụi còn gì nữa đâu
tơ hơ nước chảy qua cầu
bóng câu qua cửa, lá trầu vàng rơi
cợt đùa lỗi tại ông trời
chợt mưa chợt nắng rã rời loanh quanh
thì xin cắn cỏ ngậm vành
tô son điểm phấn để giành kiếp sau
Lẳng lơ cũng một vở chèo
chính chuyên tẩm liệm đem theo đáy mồ
Mỏng manh vất vưởng câu thơ
cột vào nhân thế hững hờ làm tin
dại khờ đáy bể tìm kim
gương cung nhắm bắn cánh chim cuối trời
nước trôi bèo lững lờ trôi
khóc cười mặc kệ 

thả đời tênh hênh

Thứ Năm, 21 tháng 1, 2016

HU HU

Hu hu
Cụ Rùa ơi!
Cụ nổi tiếng làm chi
Để trở thàh truyền thuyết
Ngàn ngàn năm thuở trước
Vì giang sơn dâng vật báu gươm thần
Nước Hồ gươm từ đó trong xanh
Lung linh thuyền rồng , áo bào, gươm báu
Lung linh huyền thoại sử sách phải khắc ghi
Khi đất nước giặc giã lâm nguy
Gánh trọng trách của hồn thiêng sông núi
Cứ hư thực truyền nước Nam một cõi
Đủ cho giặc Phương Bắc khiếp vía kinh hồn
Làm nức lòng tướng sĩ ba quân
Dốc lòng thắng trận rạng danh muôn thuở
Một buổi chiều vua đi hóng gió
Liễu mềm buông mặt nước lao xao
Đất nước yên bình đâu cần đến binh đao
Rưng rưng lệ vua trả về gươm báu
Hồ Hoàn Kiếm có tên từ đấy
Thời gian - thời gian
Cây lộc vừng chín gốc đã bao lần thay lá
Thu xuân đông rồi hạ
Gươm báu có còn không?
Cụ vẫn phải giữ gìn một danh tiếng ngàn năm
Là hồn thiêng Thăng Long, hồn thiêng đất Việt

Hu hu
Cụ Rùa ơi!
Cụ đâu có biết
Đất kinh thành cũng khó sống làm sao
Hồ thu nhỏ thành ao
Cao ốc chọc trời bu quanh ngẹt thở
Trưa hè nóng rang rang từng cơn gió
Nước hồ đục ngầu bởi lọ chai , rác thải túi ni lon
Đèn giăng giăng nhấp nháy có đẹp không
Cụ có vui cùng dân Hà Nội bu quanh thưởng ngoạn
Hội hoa vui chen người vây kín
Mong ngóng cụ về dự lễ ngàn năm
Chỉ một cái nhô đầu hay một vệt sủi tăm
Cũng làm cả ngàn người nín thở
Cụ ẩn hiện đâu đó
Có có
không không 

Hu hu
Cụ Rùa ơi!
Ôi phải chi được cáo lão từ quan
Rũ bỏ trọng trách trên mình
Trở về với ao hồ quê hương Lam Sơn Thanh Hóa
Cụ đâu còn được quyền chọn lựa
Danh tiếng cũng nặng như chiếc mai rùa
Ôi cụ Rùa - Cụ rùa
Lệnh trên truyền xuống chỉ được gọi là một cá thể rùa
Hay đơn giản là rùa Hồ Gươm thôi nhé
Cũng phải thôi
Mọi chuyện đều có thể
Bớt linh thiêng, bớt đau xót, bớt trách nhiệm thì hơn
Giá cụ nói được một lời
Các cấp chính quyền đỡ hội họp liên miên
Các nhà khoa học không đau đầu đến thế

Ôi buồn sao
Nếu chuyện đời sau sẽ kể
Có một "con" rùa đã từng sống ở Hồ Gươm


Huhu!!!

10-10-2010
Mà cái cụ Rùa cũng hư lắm cơ, cứ nhè vào những ngày cờ hoa tưng bừng mà làm mình làm mẩy, lần trước thì nhân dịp ngàn năm Thăng Long may mà được sự quan tâm chạy chữa của các cấp, cụ nhiều tuổi lẩm cẩm đợi đúng dịp này ... ai dè... họ còn đang mải bầu bán cho nên ..... khổ thân cụ quá ....huhu!!!!
Cụ linh thiêng thế sao không chọn giờ sạch mà quy tiên, cụ lại đi đúng vào thời điểm nhạy cảm thế này làm đau đầu các cấp lãnh đạo quá 

Sau đây xin họp khẩn cấp rút kinh nghiệm ta sẽ... nuôi cá ... Mập

Thứ Sáu, 15 tháng 1, 2016

SORY !

Then đã cài cửa đóng
lời xin lỗi muộn màng
buồn rầu và hối hận 
lời xin lỗi lang thang
mưa ướt đầm vai áo
gió lạnh buốt từng cơn
Sory !... sory !...mãi
nỡ nào người không thương

Thứ Hai, 11 tháng 1, 2016

ĐỢI ĐÔNG


Đông còn mải chơi mãi đẩu đâu
để Bằng lăng còn xanh um mướt mát
em nhởn nhơ đôi chân trần trắng muốt
tóc buộc cao lạ lẫm đến nhường kia
Đông đã già rồi có biết hay chưa
gày hanh hao mờ đục màn sương trắng
Bàng không thể cháy đỏ trong cái oi oi nắng
thấp thỏm đợi vài cơn gió heo may
Đông còn mải vui và đông vẫn đương say
chếnh choáng hơi men ngu ngơ lạc lối
tôi đang đợi và tôi còn đang đợi
cầm tay người vu vơ hỏi ... lạnh không ...

Thứ Tư, 6 tháng 1, 2016

Phụ nữ ( đàn bà )

Viết theo đơn đặt hàng - đề tài phụ nữ - dài ngắn tùy ý ( có thể chỉ từ một đến vài dòng)...

Người phụ nữ ( đàn bà ) dù chân dài hay chân ngắn, dù rẽ phải hay rẽ trái cũng không bước nổi qua được phận mình và tôi cũng chỉ là một người đàn bà thuần túy. ( chấm hết )

Thứ Ba, 5 tháng 1, 2016

CAFE

Viết theo đơn đặt hàng - hay hay dở xin đừng bàn ( Cafe quán Pháp mang phong vị Ý - chỉ có kẻ uống người Việt Nam )

Nắng rất cũ
sáng mùa đông cũng cũ
mảng tường già loang lổ
thời gian
một thế kỷ có đủ để hoang tàn
xa tận nơi đâu những bà đầm ông tây mắt xanh mũi lõ
trái khế ngọt ửng vàng lấp ló
tiếng chim gù cũng đủ làm giật mình trĩu nặng cả mái hiên

Gió đi hoang
gió đã bao giờ mới nên chưa bao giờ cũ
tiếng guitar đơn côi Lê Cát Trọng Lý
mênh mang
café Ý – sữa Ông thọ hòa tan
Tháp Pisa nghiêng
Tháp Rùa thẳng đứng
bình yên thế giữa những điều tưởng như bề bộn

Phố nhỏ
Cafe giọt giọt nhỏ
tình bạn đang dần cũ
mắt nhìn nhau
không thẳng chẳng nghiêng
bốn con mắt
đóng mác madein Việt Nam