Thứ Tư, 17 tháng 12, 2014

MÙA XA

  Cô tin anh, với tất cả những điều anh nói. Cũng không biết vì sao, có thể từ khi cô và anh cùng học trung học. Anh học giỏi nhất lớp , ít nói, chỉ hay cười hiền hiền nên trong mắt cô ngày đó anh có gì đó thật thật và ngố ngố, mặc dù đôi mắt anh rất sáng, rất thông minh.
   Cô chưa bao giờ yêu anh, cho đến lúc đó, mặc dù đã vài lần họp lớp, vài lần nói chuyện, nói chung sóng của cô chỉ có tần xuất rất thấp và nó chỉ quay tròn trong phạm vi gia đình và những người thân yêu nhất của cô. Cô yêu chồng, yêu mụ mị, vì đó là mối tình đầu, và cô luôn tin rằng cũng sẽ là tình yêu cuối.
  Vậy mà cuộc đời trăm ngả, ngàn lối rẽ không ngờ, tất cả sụp đổ, cô rơi vào tuyệt vọng, cô cố gắng vùng vẫy, cô muốn đập phá, buông bỏ tất cả, không nghĩ đến mẹ già và con thơ thì cô đã gửi thân mình theo dòng nước cuồn cuộn của cơn lũ năm ấy.
  Anh đến với cô, cứ như là đã biết tất cả mọi chuyện, mặc dù anh không hỏi và cô cũng không nói. Mỗi ngày anh gửi cho cô một lá thư qua mail, vài dòng nhắn nhủ, một bài hát, một bài thơ ngắn, một câu chuyện cười... Cho đến bức thư thứ 100 thì cô nhận lời yêu anh, thực sự lúc đó cô cũng không biết đó là những tình cảm nông nổi nhất thời hay là nỗi đau đớn, hờn ghen đã đưa cô đến với anh, nhưng cô không hề lừa dối mình hay lừa dối anh, lúc đó cô yêu anh với tình cảm không sâu sắc nhưng chân thật và anh mang lại cho cô cảm giác thật yên lành.
  Anh nói anh yêu cô từ lần đầu gặp mặt, lúc đó cô còn tết hai bím tóc, mặc chiếc áo hoa màu cam, ngày cô cưới là ngày anh quyết định đi xa khỏi Hà Nội, đó cũng là một ngã rẽ cho anh đến bây giờ. Cô tin, như từ trước nay vẫn vậy, như nụ cười hiền hiền hơn hai mươi năm vẫn không có gì thay đổi.
   Cô và anh xa nhau hơn ngàn cây số, anh vẫn đều đặn gửi mail hàng ngày cho cô, anh bảo anh sẽ gửi như vậy cho đến hết đời. Vài tháng anh lại về với cô một lần, anh đưa cô đi lang tháng khắp các con đường Hà Nội. Ăn tất cả các loại, từ quà rong vỉa hè đến nhà hàng sang trọng. Mỗi lần ra Hà Nội, được nghỉ vài ngày anh thường đợi cô ở quán cafe góc phố, cô thì bận rộn, anh cứ đùa anh sắp thành hươu cao cổ rồi. Lần nào cũng thế, bà chủ quán ở đó luôn giành cho cô mấy quả ô mai, cô vừa ngậm vừa tán đủ thứ chuyện, không hiểu sao cô có thể nói chuyện với anh như với một người bạn gái, cô có thể cười như nắc nẻ và trêu anh tất cả những gì ngỗ nghịch nhất mà cô nghĩ ra, anh vẫn chỉ cười hiền hiền như muôn đời cũ. Một khoảng cách giữa cô và anh chưa khi nào bị phá vỡ, thi thoảng anh nắm lấy bàn tay cô từ bên kia bàn. Một lần anh dùng điện thoại ghi hình nơi anh làm việc, anh mở  cho cô xem, cô bỏ chỗ ngồi của mình sang ghé sát bên anh, cô bỗng thấy anh lặng đi, thở dồn dập và cô nhận ra khoảng cách quá gần ...
   Hai năm, một thời gian không quá ngắn hay quá dài cho một chuyện tình, anh đột ngột xa cô, không một lời chia tay hay chí ít cũng là một bức mail giải thích. Cô hụt hẫng, buồn rất nhiều nhưng hình như cô không nhớ anh, cô chỉ nhớ những kỷ niệm êm đềm của cô và anh, nhiều lần cô đến ngồi ở quán cũ không phải để nhớ anh mà chỉ để nhớ lại cảm giác của cô lúc đó và tự hỏi anh và cô có tình yêu thật không. Hay vẫn dừng lại ở tình bạn của hai mươi năm về trước. Nhớ, thương, hờn giận... là những cung bậc của tình yêu cũng mờ nhạt. Hay chính anh cũng ngộ nhận và tỉnh ra thì xa cô.        
  Con bạn thân của cô thì cười ngất mà bảo: "đàn ông làm gì có thứ tình yêu chay tịnh..."!. Cô tự hỏi vì sao ngần ấy thời gian cô cứ nghĩ cô yêu anh nhưng chưa bao giờ cô muốn chạm vào anh, ôm, hôn...như điều tất yếu của tình yêu. Cô cũng không biết bạn mình nói điều đó có đúng không nữa.
   Năm năm đã trôi qua, Một cái kết buồn nhưng cô vẫn giữ những kỷ niệm đó cho riêng mình, những ký ức ngọt ngào, nguyên vẹn nên vẫn lóng lánh như tuyết, cô không trách anh, mặc dù vẫn canh cánh câu hỏi vì sao... Năm năm tất cả đã xa xôi, anh đột nhiên gọi điện cho cô, anh muốn gặp cô, anh giải thích ngày ấy anh cảm nhận được rằng cô vẫn còn đau khổ có nghĩa là tình yêu anh giành cho cô không làm ấm được trái tim cô và anh biết cô vẫn rất yêu chồng, yêu và hận song hành, cô đến với anh chỉ để lấp một khoảng trống. Anh rời xa cô để cô có thể nhìn nhận lại tình cảm của mình và anh mong cô có thể quay lại với chồng nếu điều đó làm cô hạnh phúc. Anh đã cao thượng hay yếu đuối khi bỏ cô lại một mình. Anh đã là ông bụt với cô một thời. 
   Anh nói anh muốn được một lần ôm cô, ngần ấy thời gian trôi qua không nguôi được trong anh ước muốn ấy, anh xin cô chấp nhận một lần để anh có thể quên cô. Không hiểu sao cô vẫn tin điều anh nói....
  Cô không trả lời, tắt điện thoại và khóc...
   
  

Thứ Ba, 18 tháng 11, 2014

QUỲNH HƯƠNG

Mộc mạc mà kiêu sa

đài các, trắng trong

kiêu hãnh nở

búp thon gầy run run trong gió

hương trinh dâng nồng ấm dịu dàng

đêm thẳm sâu sực tỉnh 

ngỡ ngàng

sương ngân ngấn long lanh nhòa ướt

say lả vờn ánh trăng ve vuốt

ngọc ngà khoe, e ấp mong manh

tình chưa trọn

đêm chưa trọn

sao đành...


                    Giấc mơ tan
                                         gió u buồn

                                                          trăng khóc !!!

Thứ Bảy, 15 tháng 11, 2014

Con gái

- Mẹ ơi ! Thầy toán có ác cảm với con hay sao ấy. Đầu năm mới vào nhận lớp thầy hỏi tên con. Khi con đứng lên thầy nhìn một lúc rồi nói : " 9,8 kia à...". Rồi tiết nào thầy cũng gọi con lên bảng mặc dù con không giơ tay, thầy toàn bẫy việt vị con nên con giải toán bị sai suốt, thày nói học thày con khó được quá 8 phẩy. Con chán quá mẹ ạ.
 Con gái, qua 12 năm học luôn đứng đầu lớp với kết quả xuất sắc vậy mà bây giờ có vẻ nhụt chí, buồn buồn. Tôi không biết nói sao với con chỉ khuyên con học tập tốt hơn để chứng minh thôi, nhưng trong lòng tôi cũng cảm thấy buồn và lo lắng vì năm nay con gái phải trải qua nhiều kỳ thi để khẳng định mình và chuẩn bị bước vào đời.
 Tôi không băn khoăn nhiều về tình hình học của con bởi tôi biết con gái luôn cố gắng mà chỉ nghĩ về phương pháp sư phạm. Tôi thực sự bất ngờ, sao một tiến sĩ toán học, trưởng bộ môn toán tại một trường chuyên có tiếng lại nói với học sinh như vậy, có thể con chưa học được như thầy mong muốn thì cũng đừng đổ nước lạnh vào con như vậy chứ, mới đầu năm học, con đường phía trước cần động viên khuyến khích các con...Và để chứng minh, con gái đã đạt hai điểm 10 và một điểm 9,5 toán.Nhưng nó vẫn ấm ức vì câu nói của thày.
  Tối hôm kia cùng mấy vị trong ban phụ huynh đến tặng quà cho thày cô của con gái, tôi cứ đắn đo không biết có nên trao đổi thẳng thắn với thày về chuyện của con gái không, bởi vì sợ thày giáo càng thêm có ác cảm với con nữa thì tội cho con. 
  Đến nhà thày, vừa ngồi yên vị đột nhiên thày hỏi: " Hôm nay trong các vị có ai là bố mẹ cô bé lớp trưởng không. Tôi đứng dậy và từ khi đó thày chỉ nói về con gái. Thày nói: " Tôi mết con bé thật sự, nó tư duy rất tốt, luôn cố gắng, có nó tôi dạy học rất nhàn mà học sinh lại hào hứng và tư duy theo hướng tích cực, tôi đang thử phương pháp này, tôi bẫy nó liên tục, nó sai nhiều, cái sai đó là những dấu ấn để nó và cả lớp sẽ rất nhớ để khi đi thi không bao giờ mắc lỗi được ...tôi thích cái tập thể lớp này..."
  Tôi cười mà nước mắt ngân ngấn, tôi luôn tự hào về con gái, tối đó tôi ôm con gái và thì thầm mẹ hạnh phúc vì là mẹ con ...và tôi kể cho con gái nghe những lời của thày, nó cũng sung sướng gần khóc. Sáng nay trước khi ngồi lên xe đạp điện đến trường con nhoẻn cười nói với tôi: " Hôm nay có tiết toán của thày!". 
  Tôi là một bà mẹ may mắn và hạnh phúc khi có hai đứa con tuyệt vời. Tôi vẫn thường đùa - tôi có nhiệm vụ duy nhất trong công cuộc học tập của hai con đó là quát con đi ngủ, vì cả hai con, đứa nào cũng học quên cả giờ.. ngủ... hihi. 
  Nhân ngày nhà giáo Việt Nam tôi xin kính chúc các thày các cô luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và là nguồn sáng, là niềm yêu thương cho con trẻ. Chúng tôi những người phụ huynh luôn biết ơn và kính trọng các thày, các cô. Những người vun xới cho những mầm xanh  của đất nước.

Chủ Nhật, 9 tháng 11, 2014

Một chiều đông

Có một chiều mùa đông
mưa phùn giăng lạnh căm
gió lăn tăn gợn sóng
Tháp Rùa cúi mặc trầm

Nhà cao thật là cao
ô tô nối đuôi nhau
còi xe chen vồi vội
đèn nhấp nháy đủ màu

Cạnh tháp nước vườn hoa
có một kẻ co ro
đôi dép lốp mòn vẹt
vạt áo bông cũ nhàu

Chiếc áo mưa che than
chiếc xe đạp cũ mèm
chồng xếp chồng cao ngất
tổ ong hàng nối hàng *

Không cần cất tiếng rao
chẳng cần chi mời chào
tự thân, biển quảng cáo
lạc lõng giữa phố chiều

Phố cổ cách con đường
tấp nập bán với buôn
lụa là cùng gấm vóc
đồng hồ, nhẫn, bạc, vàng ...

Gió hun hút mưa bay
ngong ngóng chờ đợi ai
kia rồi bóng bà mẹ
nón đội, túi cầm tay

Ái ngại nhìn trời mưa
- cháu đợi bác lâu chưa
áo mưa sao không mặc
than ướt rồi sẽ khô

- Cháu người vốn dân quê
sợ gì mấy hạt mưa
xưa lội bùn cấy hái
có ốm đau bao giờ

Giờ làng lên thành phố
ruộng đất thành sân gôn
ít tiền đền bù đấy
cất cái nhà cỏn con

Không ruộng, chẳng còn rơm
bếp rạ cũng mất luôn
bếp ga giờ sạch sẽ
tay vợ đỡ nhọ nhem

Áo trắng con đến trường
gạo từng bữa ăn đong
thương vợ con rau, cháo
cháu thành thằng bán than

Bà mẹ mắt nhòa cay
cái nghèo chẳng chừa ai
thôn quê hay thành phố
thương mình lại thương người

- Nhà bác ở chỗ nào
cháu đưa đến tận nơi
sao bác phải vất vả
già bước thấp bước cao

- Nhà gác cao, ngõ sâu
bác đi được có sao
cũng như tập thể dục
mấy viên than nhẹ hều

Trời mưa, trời vẫn mưa
gió lạnh căm, vẫn gió
bước liêu xiêu trên phố
bóng dáng mẹ nhạt nhòa

Chỉ nhìn thôi từ xa
đừng đi theo mẹ già
giấu giếm viên than nhỏ
sợ kẻ cười người chê

Con gái đang tuổi hoa
đẹp như ngọc như ngà
con trai làm nhà giáo
nếp thanh bạch cửa nhà

Mỏng tang đồng lương hưu
mẹ giành dụm chắt chiu
sợ người nhìn - con tủi
mang tiếng  - gái Hàng Đào

Bếp than khói mắt cay
tóc mẹ sương giăng đầy
mùi cơm thơm lan tỏa
một chiều đông, một chiều !



* Than tổ ong, một loại nguyên nhiên liệu giành riêng cho người... tiền mỏng






Thứ Bảy, 1 tháng 11, 2014

Một truyện ngắn hay

NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐA TÌNH


Ngày mợ mới về nhà cậu Thị. Người mẹ có bảy tám nếp nhăn trên trán của Đĩnh lắc đầu.

-Vợ thằng Thị, bây qua đây tao cho cặp kiếng đen với cái khăn đội đầu.

-Má, mợ Thị đâu có cận mà má cho cặp kiếng. Vấn cái khăn như má nhìn nực nội muốn chết.

-Thằng mất dại, biết gì mà ăn cơm hớt. 

Đĩnh thấy mình ngu. Anh không hiểu hết ý cặp kiếng đen của má. Đĩnh còn ngu lâu. Nhà anh phơi lá gòn. Bột gòn chất bao bao. Nó quá quen. Nhưng Đĩnh thường hỏi màu xanh này ở đâu. Lá phơi khô màu xám. Vậy thì màu xanh ở đâu khi xay nó nhừ ra. Có những điều rất ngộ.

Ví dụ như vì sao mợ Thị giấu tóc.  Nó đen nhức nhối, xức dầu dừa mướt rượt  nhưng lại búi cục, đội khăn quanh năm. Hình như có lúc Đĩnh cũng hiểu.

Nếu mợ để cho nó bay tự do thì lôi thôi. Mấy lần mợ gội đầu, nước con sông dường như ngất ngư. Thật ra chỉ có tóc không thôi thì cũng không đến nổi. Nhưng nếu nó chảy hai bên, trên là trán phẳng, dưới là từng nét từng nét mượt mà. Đố ai không bị ám ảnh.

Ấn tượng mạnh. Chỉ có cậu Thị là không bị ngợp. Quá nhàm. Cậu mê thứ khác. Thà bỏ vợ chớ không bỏ mấy con gà trống, những ông tây trong lá bài. Ai cũng nhìn Thị.  Kỳ vậy. Ôm một người người đàn đẹp như mợ không thấy ghiền sao, không sợ mất sao. Cậu Thị hỏi sợ gì? Mợ dám hó hé sao? Với ai? Đàn ông xóm này có ai không thèm mợ. Nhưng mấy  thằng có gan bán trời không mời thiên lôi đã trót chơi thân với cậu Thị rồi. Ngu mới rề rà với vợ bạn, giang hồ ỉa vô mặt. Số người khác đàng hoàng hơn một chút thì nhìn mặt cậu Thị là muốn cóng giò. Cậu thả lang mợ.

Mợ được thả langtừ nhỏ. Mồ côi hồi tám tuổi. Chú Ba nuôi hai chị em mợ chưa khôn đã lớn. Năm mười tám có một người thương mợ. Đồ ngu, thương cháu mà gây  thù  với chú. Mợ đi theo người đó. Chú ba nói vậy thì  thì đi luôn, khỏi gặp lại thằng  em nữa. Mợ bỏ người trai đó theo chú đảo về nhà.

Cậu Thị là công tử. Một lần đi chơi nhìn thấy người con gái tóc cột buông dài, vo quần tới gối, bầm chuối, quét nhà, rửa chuồng heo… Chọc ghẹo cỡ nào mợ cũng không cười. Vậy mà say la đà. Mợ nói mợ đã có một đời chồng nhắm thương được không. Cậu hoảng. Mấy ngày kế bỏ ăn. Biết mình không thể quên được người con gái có mái tóc đen nhức đó.

Đám giang hồ cười cậu “cưới đàn bà  ngóc đầu lên nổi tao kê cổ cho khứa”.Yếu bóng vía mới tin. Nhưng cậu bại trận hoài. Trong bụng không khi nào thấy vui. Cậu hận mình. Cái mùi trinh nguyên nó ra làm sao.  Những lúc kề cận nhau cậu hay hỏi mày còn tưởng nhớ thằng đó phải không. Mợ không nói được.

Cậu cắm đầu với mấy chuồng gà. Mấy chục công đất cha mẹ để lại bay theo những cú nhảy vọt máu của đám gà. Mợ muốn nấu một nồi bánh canh bán nhưng má Đĩnh bàn ra.  Xóm có vài trăm nóc nhà, mới ba giờ nhà nào cũng có người thức sớm nấu cơm. Đi buôn bán xa thì cậu  biểu đi luôn. Đi mót lúa cậu nói “ có phải mày đổi lấy cái của mày có được bao lúa này không”. Cậu nghĩ đúng. Người như mợ bước ra đường đàn ông họ đang có cái gì sẵn sàng dâng hết cái đó.  Mợ chỉ biết ra cái vườn tạp sau nhà quét lá ung lấy tro. Mợ Thị bán tro mua gạo. Tro nhiều gạo nhiều. Cậu Thị cũng ăn miếng cơm nồng mùi tro nhưng cậu rất ghét tro. Mấy lúc muốn bán tro phải đợi cậu không có ở nhà. Chớ đong tro bụi bay mịt trời cậu chữi tắt… Bụi.

Mợ không sợ bụi, mê tro. Có khi mợ đứng bên mấy gốc cây tạp nhìn tàn lá xanh um, ước tụi nó rụng nhiều nhiều… Rồi tự nhiên thấy mình dã man quá. Mình đã đốt rụi bao nhiêu xác lá?

Đĩnh thấy mình có tội. Nếu nhà Đĩnh trồng còng thì mợ có cái để đốt. Lá còng dầy, cháy tốt nhiều tro. Đằng này nhà Đĩnh trồng toàn gòn. Mà gòn mới đâm tượt được vài thước, lá còn  xanh um đã bị Đĩnh đốn, phơi khô xay bột, bán cho bè cá, bán cho xưởng làm nhang. Nhìn cái vườn gòn không có miếng lá rụng, Đĩnh thấy mình vi phú bất nhân.

Bên nhà Đĩnh không có cái gì để mợ Thị có thể gom rồi đốt. Vì má anh cũng thức hồi ba giờ quét sàn sạt, gom gọn ung khói mù trời. Khói đuổi muỗi cho heo, cho gà, cho người. Mùa lạnh còn có thể ngồi quanh đống ung hơ lửa, kể chuyện xưa. Mấy cô gái muốn dễ lấy chồng phải biết quét sân, quét sàn ung lá. Má Đĩnh đã có thói quen này từ hồi mới về làm dâu. Cho nên nhà Đĩnh trước sau không có một cái lá.
Mỗi lần phơi lá gòn Đĩnh luôn tự hỏi mấy cái lá này đốt có nhiều tro không? Lúc cầm thau trút bột gòn vô bao Đĩnh nghĩ cũng là bột lá, sao bột này màu xanh, không bụi, bột tro bụi  bay đầy đầu. Mợ Thị mỗi ngày sàng vài chục đống tro.

Tro bu đầy hàng mày, hàng mi mướt xanh của mợ. Mắt xanh mi bạc. Không làm mợ già đi, xấu đi, chỉ thấy ngộ. Như là khói giăng mặt hồ. Ai rớt vô đó cũng ngập ngụa mà không hề biết là mình đang ngập ngụa. Hồi năm mợ hai mươi lăm đã có ba đứa con rồi mà mấy anh chàng đi mua tro lần nào tới xứ này cũng ghé hỏi có tro không? Có khi mới bán hai bữa trước bữa sau đã ghé lại hỏi. Mợ nói tro này có người mua rồi. Mợ bắt mối luôn chọn lựa mấy người phụ nữ dù cái thúng họ lớn gấp đôi cái thúng phơi lúa nhà mợ.
 
Như vậy mới yên thân. Ví dụ thấy một ai đó dòm ngó mợ, cậu hỏi “mày nhìn nó kiểu gì nên nó mới vậy.  Đàn bà thiếu gì sao tụi nó xúm dê mày”. Đĩnh thấy mợ hình như cũng đâu có sợ cậu. Chẳng qua mợ không muốn nghe một lời tán tỉnh nào nữa hết. Nghe  có thấy vui gì đâu. Tối ngày mợ chỉ lủi thủi với đám tro. Nói chuyện với đống ung. Hơi thở đã mặn mùi tro. Khi vướng vấp đâu đó trong cổ khạc ra cũng chỉ thấy tro.

Mà Đĩnh biết hai thứ bột gòn và bột tro nó giống nhau. Nếu đem đổ xuống đất mười ngày sau chúng thành đất hết. Bột gòn nhà Đĩnh vô bao che chắn kỹ. Mợ Thị không có nhiều bao, không có tấm ni-lông lớn. Nhà mợ tro để đầy cặp bên hông, trước nhà sau nhà đều có tro. Chỉ trừ dưới sàn nhà cậu Thị cất chuồng gà.  Mợ chỉ được chui xuống đó quét cứt gà hoặc là lấy tro rãi đuổi đám mạc mẹ, mạc con chớ không được vựa tro chỗ đó. Mùa mưa mợ lấy lá chuối lợp nhiều lớp. Khi bán một lớp dầy dưới đáy bị ướt không ai mua hoặc là nó đã bị mục thành đất. Như mồ hôi mợ về với đất.

Đĩnh lén má lấy mấy cái bao cũ đem bỏ ra hè chỗ mợ quét lá. Mợ quét tránh mấy cái bao. Đốt cũng tránh mấy cái bao. Đĩnh tự hỏi vì cái gì mợ không lượm mấy cái bao hốt tro. Vậy thì thôi mợ lùa vô đống ung đốt phức cho rồi. Má Đĩnh cằn nhằn.

-Thằng hủy của. Bao tao còn lành bon mà đem giục.

Đĩnh đốn sát gốc một đám gòn, còn đang tiếp tục đốn nữa. Má chạy tới giựt cây dao.

-Thằng trời đánh,mày đốn hết đám gòn rồi lấy lá đâu xay.

-Con trồng còng.

-Trồng còng chi?

-Cho nó rụng lá…

Tới đây thì má của Đĩnh đã hiểu.

-Mày vô đốt nhà, thảy tao vô đó luôn cho nó nhiều tro.

Đĩnh quay lui, vác rựa vô nhà. Đi qua mấy đống ung nhà mợ Thị. Đĩnh ao ước mình trở về thời con nít. Mùa nước giựt mạnh gió bấc thổi già, cái lạnh cũng đặc sệt như có thể đông cứng con người. Mấy người mạnh giỏi đi cắt lúa sạ. Người già con nít ở nhà ngồi quây bên những đống ung, vừa ấm vừa tránh được muỗi. Đĩnh hình như thấy mình thành người lớn  là nhờ những đống ung.

Trong xóm có một người đọc truyện Tàu rất nhiều kể cho con nít nghe mỗi ngày một khúc như người ta chiếu phim nhiều tập. Đĩnh với mấy đứa cùng cỡ  đêm nằm ngủ trông cho mau sáng đặng tới đống ung nghe chuyện. Ông kể Kiều Phong trượng nghĩa chung tình. Thái tử Sĩ Đạt Đa ngộ ra con đường bất tử, thoát kiếp luân hồi. Đĩnh đã hết con nít rồi nhưng sao thèm mấy chuyện củ rích. Thương Kiều Phong mất người yêu muốn chảy nước mắt.

Má Đĩnh  thấy mặt anh buồn buồn bà dọ tới dọ lui kiếm mấy cô gái ở xóm trên xóm dưới.

-Má đừng có dọ nữa. Con không lấy vợ đâu.

-Mày tính ở vậy báo tao tới già hả thằng chết bầm

-Con sợ mình có vợ không lo được cho người ta, để người ta khóc thầm.

Đĩnh sợ nghe tiếng khóc thầm của phụ nữ rồi. Sao mà nghe được. Khó nghe lắm. Nhưng mà đã nghe rồi thì vô phương quên. Đó là những tiếng khóc làm không gian đứt gãy. Trở mình nghe ruột gan lăn rổn rảng. Má lắc đầu.

- Trời ơi, con ơi là con. Đã người ta khóc thầm rồi mà mày còn lén nghe làm chi cho nặng lòng nặng dạ không biết.

Mấy ngày sau mợ Thị chặt tre gai về cắm hàng rào. Cậu Thị về hỏi mầy có khùng không? Ở đây người ta cất nhà còn không làm cửa, mày làm hàng rào không giống ai hết.

Mợ nói không làm rào ăn trộm nó lấy hết mấy đống tro của tôi. Ăn trộm sát bên vách nhà nè. Cậu Thị tán mợ cái bốp. Mày muốn tao phải đội rượu đi lạy bà con à.

Cái hủ nước mắm để bên hè bữa đó không biết ai múc hết chế đầy nước thúi um. Mợ nói hồi hôm thấy ăn trộm nó leo qua rào, múc hết nước mắm, đổ nước cho đầy hủ. Mà thằng trộm đó quen lắm. Cậu Thị lại tán mợ cái bốp “đồ ba trợn”.

Má hỏi mày có nghe gì không. Đĩnh cười. Tiếng khóc thầm còn nghe nữa mà. Má làm như do Đĩnh mà mợ Thị bị mấy cái tán đó. Mà hình như Đĩnh cũng thấy đau đau như là chính tay Đĩnh đánh mợ. Đĩnh xòe bàn tay mình ra. Những ngón tay rất thô. Mấy lúc ngồi bên đây nhìn cậu Thị tắm cho gà, Đĩnh cũng thấy những ngón tay cậu Thị kệch cợm như vầy. Anh tán nguyên bàn tay lên mặt mình. Đau tối tăm mày mặt. Anh ngồi gục đầu bên vách nhà.

Đĩnh không dám nhóng mắt qua ràonữa. Mỗi lần muốn nói gì đó cậu không cònnói lớn tiếng. Anh cũng không dám để tai nghe coi bên đó họ đang làm gì.

Đối với mợ Thị, Đĩnh thật sự xa lánh. Anh có chiếc xuồng được bảo dưỡng, khóa lòi tói rất kỹ lưỡng. Người khác bệnh anh sẵn sàng lấy xuồngđưa đi nhà thương. Bữa đó mợ Thị bị xỉu, anh ngồi trước hàng ba xước mía tỉnh khô. Ai năn nỉ cũng lắc đầu, đưa bệnh nhân tâm thần đi sui lắm. Bà má phải lục trong túi cậu kiếm chìa khóa.

Mợ Thị có thai nữa rồi. Thiệt khổ.  Nó hành mợ oằn oại. Sắc diện mợ chỉ còn phân nửa hồi trước.

Cậu Thị không hay vụ mợ xỉu cũng không hay chuyện thai nghén. Một bữa đá gà thua về ghé nhà người bạn nhậu con gà xác.  Xế chiều tới nhà biểu mợ dọn cơm. Mợ đang tắm cho thằng Quệnh ở nhà dưới nói chờ mặc đồ cho thằng nhỏ xong cái đã, không thôi nó lạnh. Cậu đón ngay cầu thang nhìn mợ ghìm ghìm. “ Bữa nay mày lý sự với tao hả” Cậu đá một cái mợ rớt từ sàn nước xuống đất. Cậu Thị bỏ mợ đó, đi kiếm người nhậu tiếp.

 Mợ nằm oằn oại giữa vũng trịn trên sàn nước. Bụng cấn vô mấy cục đá kê bướcđi trên lầy vào nhà. Bụng đau làm mợ không nhúc nhích nổi.

Đĩnh từ nhà bếp của mình phóng thẳng xuống đất, đạp lên rào quỳ xuống đỡ mợ lên.

-Mợ. Tôi không để mợ sống kiểu vầy nữa đâu. Lâu nay tôi nín nhịn lắm rồi. Tôi sẽ đưa mợ đi.

- Dính gì tới Đĩnh mà nói là nhịn. Đi chỗ khác. Tôi không có đi với Đĩnh đâu đừng có nghĩ khùng điên. Qua đây làm gì, tôi đã rào rồi không thấy sao?

-Một trăm cái hàng rào này tôi cũng đạp. Tôi biết mợ không ghét tôi mà. Tôi sẽ đưa mợ đi nơi nào mợ muốn.

- Dang ra.

Mợ Thị đẩy Đĩnh ra rồi gượng đứng dậy. Nhưng nửa chừng mợ nhăn mặt rồi quỵ xuống. Đĩnh bồng gọn mợ lên chạy re xuống xuồng. Má Đĩnh chạy theo kéo áo Đĩnh lại. Nhưng ngẫm nghĩ một hồi bà thở dài buông áo Đĩnh ra.

Đĩnh bơi xuồng đi có cảm giác mình không muốn ghé đâu hết.

-Đĩnh nên để mợ chết ở nhà. Mợ đã đi một lần, cả đời ngóc đầu không được. Giờ mợ đi nữa mấy đứa nhỏ cũng bị tiếng xấu lây.

-Tôi sẽ đưa mấy đứa nhỏ đi. Tôi có thể nuôi mợ, nuôi ba đứa năm đứa cũng được. Mợ có thể nấu bún đốt lá sàngtro hay là làm bất cứ việc gì mợ thích. Nhưng tôi không để mợ khóc thầm.

-Đĩnh nghe được tiếng khóc thầm nhưng Đĩnh không biết vì sao mợ khóc đâu.

-Biết chớ. Vì tủi phận.

- Không

-Chớ sao mợ khóc.

- Vì mợ thương Đĩnh, thương cậu Thị.

-Thương sao khóc

- Hai người đều khổ như nhau.

Đĩnh thét lên.

-Nhưng tôi khác cậu.

Tôi sao mà giống cậu được. Tôi chỉ muốn giang thân che chắn cho mợ. Tôi không muốn nhìn thấy một cái nhíu mày. Một nét buồn phảng phất qua mặt mợ làm lòng tôi như sát muối. Sao mà giống cậu Thị được. Cậu Thị không phải đàn ông, cậu không phải là người.Giọng Đĩnh nghe rền hẳn lên.

-Nhưng cậu thương mợ.

- Mợ đang ảo tưởng. Mợ đang thèm một gia đình hạnh phúc và người chồng thương yêu chiều chuộng vợ. Mợ sẽ có tất cả, xứng đáng để có tất cả. Những điều đó mãi mãi không phải từ cậu.

Mợ không cãi nữa, nằm im rên nhè nhẹ. Rên như vậy là đang rất đau. Đĩnh biết mấy lần đau đẻ mợ chỉ nhăn mặt, cắn răng, chớ không rên. Bà mụ phải kêu mợ la lên đi chớ cắn răng, chừng già hàm răng đau nhức lắm. Đĩnh đưa mợ lên trạm xá.

Mợ đã ngủ, Đĩnh ra chợ mua cho mợ thêm mấy tên thuốc, một cái khăn lau mặt, vài bộ đồ. Khi về trạm xá mợ đã đi mất. Đĩnh chạy theo. Mợ đã về tới nhà. Người ta nói thấy mợ đi mặt như sắp lã đi. Ai giúp mợ cũng lắc đầu. Mợ bườn về tới nhà mình, gục bên cầu thang. Mấy đứa nhỏ còn đâu đó trong xóm. Cậu Thị còn say nằm ngáy trên chõng. Mợ nằm đó một mình.

Nhà trước nhà sau lá rụng xao xác. Lá nhiều kìa mợ, ngồi dậy mà gom lá đi mợ…

Người ta làm đám tang cho mợ. Cậu Thị vác chổi ra hè quét lá, thành đống thành đống, nổi lửa đốt. Tro cậu không sàngmà hốt rãi lung tung. Có bữa cậu hốt nhằm tro nóng, phỏng lốm đốm. Mấy đứa nhỏ phải đem ống quẹt giấu biệt. Người ta nói cậu quá si mê mợ nên ghen. Mà ghen nên ngu. Giờ thì không còn gì để hối hận.

Suốt đám tang mợ Thị Đĩnh nhăn nhăn như gặp bài toán khó, không dứt ra được.

- Má! Người vợ tốt như vậy mà bị ghen là sao hả má.

Đĩnh nói như là anh rất tỉnh, như một người ngoài cuộc vậy. Nhưng bà má nhìn thấy mặt anh đã bắt đầu có nếp nhăn dù anh mới chớm hai mươi.

-Con còn ngoài cuộc thấy vậy đó. Thử vô vòng với mợ, con không lo lắng ghen tuông thì con không phải đàn ông rồi. Cái đẹp của mợ dễ làm người đàn ông lú lẫn.

Đĩnh rãi lá gòn ra sân phơi. Cậu phải xay nhiều lá gòn vì mấy đứa nhỏ của mợ Thị cần phải ăn cơm. Mỗi lần nhìn đám lá xơ xác dưới nắng Đĩnh cười khặc khặc. Mình có ghen miếng nào đâu mà cũng ngu. Cứ hỏi tới hỏi lui, tại sao họ đối đãi nhau xám ngắt như cái màu lá khô này lại nói là thương nhau. Tình yêu nó chen lọt chỗ nào. Mà rõ ràng đám lá khô này xay ra lại có màu xanh. Màu xanh ở đâu ra. Cái thứ lá kỳ cục quá ta.Phải xây nhừ ra, nát bấy hết mới biết thật ra nó như thế nào.

Võ Diệu Thanh

Thứ Tư, 22 tháng 10, 2014

BÌNH THẢN

Đôi mắt gì tựa hồ thu đẫm ướt
đôi môi nhìn mọng đỏ đến dường kia
không lẳng lơ cũng là phường hương phấn ....
bình thản đi qua giữa những ánh mắt e dè

Nhỏ to lời xầm xì - anh có nghe
anh có tin không  
bước chân ngập ngừng do dự
anh có tin không
đôi vai rộng trầm ngâm tư lự
anh có tin không
nhìn xa xôi đôi mắt ngại ngần

Lại bình thản bước qua không một chút phân vân
bỏ mặc trái tim muôn vàn dao cứa









Thứ Năm, 16 tháng 10, 2014

Hơn cả yêu thương

 
VÔ ĐỀ VỀ TÌNH YÊU

- nếu không còn cách nào để xóa bỏ được oán thù
hãy viện đến tình yêu thử xem sao
nhưng súng vẫn nổ, bom vẫn rơi, máu vẫn tuôn mỗi ngày trên mặt đất
và tình yêu đã cứu rỗi ai đâu?

- nếu không còn cách nào để loại trừ được nỗi sợ hãi triền miên
hãy gõ cửa tình yêu thử xem
nhưng vẫn còn đó tai ương, đói nghèo, bệnh tật
tình yêu chỉ liều thuốc mê quá đát cũ mèm?

- nếu không còn cách nào để xua tan vô tận bóng đêm
hãy thắp tình yêu thành ngọn lửa dạt dào
nhưng vẫn đây đó tràn lan chán chường, ưu hoài, tuyệt vọng
hay tình yêu chỉ lóe sáng thôi sao?

- nếu không có cách nào để mở toang những cánh cửa lung lao
hãy đúc tình yêu thành chiếc chìa khóa đa năng thần kỳ
nhưng xem kìa, còn biết bao gông cùm, xiềng xích
hoặc tình yêu chỉ bất lực buông tay?

….

nếu như không còn phương thuốc nào
để chữa khỏi oán thù, sợ hãi, khổ đau …
vô vàn xấu xa đang mỗi ngày ăn mòn dần niềm tin mà Người hằng ban phát
- hãy thử yêu thương chân thành hơn trước xem sao?




NHẶT ĐƯỢC MỖI NGÀY

Thỉnh thoảng ai đó ném đá vào tôi
Ném trước mặt hoặc sau lưng
Cả thân thể cả tâm hồn tôi tím bầm thương tích

Để trả thù, tôi chăm chỉ nhặt
tất cả những đớn hèn, tị hiềm, độc ác
rồi cặm cụi ráp thành một chiếc lọ con con
trông cũng là lạ vui mắt

Bên vệ đường mọc một nhánh hoa
Loài hoa dại vu vơ không phương tự vệ
Mỗi ngày bước giày, dép vô tình qua lại
giẫm hoài lên nỗi đớn đau mong manh

Để tỏ vẻ dỗi hờn
hoa nhẹ nhàng lưu lại chút thơm xanh
lên mỗi bàn chân hằng vô tâm dày xéo

Và sáng này
bộ sưu tập cây cảnh của tôi lại giàu có thêm
giống hoa Dung Thứ
trổ ngạt ngào trong chiếc lọ Vị Tha.
                                      
                                                  ĐCĐ

    Khác với những bài thơ khác của anh chau chuốt, bay bổng lãng mạn đẹp lung linh. Hai bài thơ này mộc mạc cả về câu tứ và hình ảnh, anh dùng những hình ảnh chân thật, dung dị nhất. Như là để nhắn nhủ, như một sự sẻ chia với ai đó những kinh nghiệm của người đi trước đã qua con đường chông gai, để người đi sau tránh vấp váp vào những tảng đá cản lối hay víu vướng vào những chiếc gai sắc nhọn trên đường đời.
    Em không được thánh thiện như anh nhưng lúc này đây em thấy lòng mình bình thản trước tất cả. Bởi khi làm những điều ti tiện, đớn hèn độc ác thì họ đã tự trừng phạt họ rồi. Cái gai không nằm dưới chân mà nằm trong tim đâm buốt chính trái tim họ, hòn đá tảng không làm họ vấp váp mà đè nặng lên trái tim chính họ, mình đâu cần phải bận lòng phải không anh.
Không kê lại được trục tâm trái đất
cho biển về sông 
sông ngược về nguồn
Thì khởi đầu lại từ một khe suối nhỏ
thuận theo dòng 
róc rách tiếng yêu thương
   Lại một mùa thu nữa sắp xa anh ạ !

Thứ Tư, 15 tháng 10, 2014

Bình minh mưa

Người nhạc công ngừng
người nghe say ngủ
tiếng đàn rong chơi
qua thảo nguyên
qua núi đồi
dập dồn tung vó ngựa
ủ tia nắng mặt trời
lanh canh vài cánh gió
trở về
rơi
rơi ...
bình minh mưa
thánh thót
rung ngân
lanh tanh lanh tanh
trước hiên nhà


Thứ Hai, 13 tháng 10, 2014

Lặng !


Em muốn kể anh nghe biết bao điều 

về cái cây nơi chúng mình ngồi xưa ấy
 
đã lớn thêm rất nhiều
 
buổi chiều

em về ngang lối cũ
 
hình như vẫn con ve ấy hát lên lần nữa
 
bài hát chúng mình đã từng nghe
 
một ngày hè xa vợi
 
nơi cổng trường xưa anh vẫn đợi
 
đưa em về tóc xõa ngang vai...

 
Em muốn kể anh nghe

một buổi sớm mai
 
hoa Ti gôn rắc hồng ngoài ngõ
 
em không dám dẫm lên
 
sợ điều gì tan vỡ
 
....Cánh hoa đau

 
Em muốn kể anh nghe
 
những nguyện ước mai sau
 
bao chuyện nhỏ nhặt hàng ngày
 
và muôn vàn kỷ niệm xa xưa nữa
 
về tất cả những điều con tim em chan chứa....

 
Vậy mà 
 
lặng lẽ bên anh

xa xăm ngó hoài từng giọt nắng


bỏng rát chiều !!!

Thứ Hai, 6 tháng 10, 2014

Rồi !

Thu chín rộm vung vãi hạt nắng rơi
chăm chỉ nhặt chú sẻ con khờ khạo
vui sướng ngỡ cánh đồng vàng trĩu hạt
rồi ngác ngơ giữa phố xá đông người

Người thừa thãi rót mật ngọt đầu môi
ta nâng niu gom góp thành nỗi nhớ
lời óng ánh kết ấm êm lót ổ
rồi xót xa đếm lá rụng tơi bời



Thứ Bảy, 4 tháng 10, 2014

Giếng khơi

Và cứ thế 
đến với nhau em nhé
...
có ngày đến ắt sẽ có ngày đi
chỉ là bước chân xuôi ngược nhiều khi
đời lắm nẻo
tránh sao va vấp
...

Thế thì vậy
ta yêu nhau cho chắc
câu thề nguyền 
trăng vành vạnh ngang trời
...
ai bảo yêu sẽ chẳng có chia phôi
ai bảo trăng mãi tròn mà không khuyết
...

Cứ cãi bướng 
ta lấy nhau cho biết
ăn chung mâm cùng ở chung nhà
ngủ chung giường chung mẹ chung cha
...
ai biết được
có chung đơn li dị
...

Em ghét anh 
nên bày trò như vậy
muốn thế nào em nói rõ anh xem
...
chẳng dám đâu anh là của riêng em
thì thôi vậy ta chung nhau ... cái ví ... hí hí ...


Thứ Sáu, 3 tháng 10, 2014

Hớ !

   Ngày nàng thẹn thùng nói với bà cô về ý định kết tóc xe tơ của mình với thằng Hớ. bà cô đã đùng đùng nổi giận mắng té tát, y như cái bà cô nàng Thị Nở của Nam Cao khi nghe tin thị thầm yêu vụng nhớ cái thằng mặt băm mày vằm Chí Phèo vậy. Bà cô mắng mà như hát:" Mày có bị dở người không hả giời, cái thằng trời đánh, thánh vật, mặt mũi cũng giống người không đến nỗi nào nhưng chẳng được phúc ấm tổ tiên hay sao ấy mà cấm có cười được cái nào từ cha sinh mẹ đẻ tới giờ, đến mẹ nó còn chẳng chịu nổi mà phải dứt gánh ra đi thì mày chết nó ở chỗ nào nói cho tao xem…”.
   Nàng biết nói gì với bà cô đây, bởi bà cô của nàng đi qua hết thời tuổi trẻ, sấp ngửa sắp đến cái tuổi lục tuần cũng đã thấy mùi tình yêu chín nó thế nào đâu. Nàng cũng đã sắp ba mươi rồi cũng chưa biết cái mùi ấy, nhưng nàng không muốn đời mình cũng tẻ nhạt, vô vị như vậy. Không biết cười thì sao chứ, còn hơn cái thằng góa vợ xóm dưới lúc nào cũng cười tít, hấp ha hấp háy, xoắn xuýt mỗi khi nàng ngang qua. Nàng nhớ khi còn trẻ nàng có coi cái phim chi đó về một người đàn ông có bộ mặt cười, cả ngày lẫn đêm đều toe toét, nhăn nhở. May mà có một cô gái mù yêu thương, mà cô ta mù chứ không thì… chết khiếp. Chàng Hớ của nàng không cười thì có sao, đàn ông phải lành lạnh một chút thì mới thu hút, mới đàn ông đích thực chớ.
   Mà chàng Hớ của nàng chưa thèm cười đấy thôi, như câu chuyện về Thánh Gióng ấy, ba năm không nói không cười rồi cái dịp giặc Ân tràn đến để một đứa trẻ bỗng nhiên vươn vai trở thành anh hùng, dũng sĩ. Chàng của nàng có trễ hơn thì cũng vì chưa có dịp. Mà biết đâu ý trời sắp đặt chính nàng, tình yêu của nàng, nụ cười của nàng sẽ mở được cánh cửa tâm hồn chàng, rồi xem không có cái gì là muộn.
   Cái tin Thằng Hớ cưới vợ cũng làm đề tài cho mấy bà nhiều chuyện trong cái xóm te tẻ này, họ kể cho nhau nghe lại chuyện hồi xưa khi thằng Hớ lên năm lên ba. Mẹ nó cứ thấp thỏm, nhăn nhó là sao con mình khác những đứa trẻ khác là không bao giờ khóc cũng chẳng khi nào cười, bà đã thử bằng đủ mọi cách từ mắng, đánh, nựng nịu, làm trò, mua quà đều vô ích. Bà thả con vào giữa đám trẻ đang nô đùa cười la thì nó chỉ ngồi đó như một đụn thịt vô hồn, thậm chí bị bọn nhỏ chọc ghẹo, cười cợt nó vẫn thản nhiên không một mảy may xúc cảm. Nhiều người bảo nó lì lợm nhưng khối người bảo nó bị ma làm, có khi là các cụ quở cũng nên, đặt tên cho con gì không đặt lại gọi cái tên Hớ, như là phỉ báng cợt cười, đúng là số phận. Bà mẹ lo càng thêm lo, cúng vái khắp nẻo mà nó vẫn vậy, bà lên xã xin đặt lại tên cho con là Trung Dũng nhưng người làng vẫn quen với cái tên thằng Hớ. Nó vẫn ăn, vẫn lớn, vẫn học hành bình thường nhưng tuyệt nhiên không khóc cũng chẳng cười… “ Đấy cái đận bố nó chết nó cũng có rỏ giọt nước mắt nào đâu, nó có khác gì cái cột giữa nhà, giờ thì mẹ nó sang làng bên theo lão lái buôn nó cũng vẫn vậy khác gì ma xó…mà cái con ấy nó cũng xinh xắn đấy chứ cứ ẩm ẩm ương ương như bà cô nó rồi ôm cái cột nhà làm chồng … đúng là tội trời đày...".
   Ngày cưới cũng rôm rả, mọi người chỉ chờ chực để được dịp chứng kiến cái nụ cười ngàn năm có một. Chỉ tội cho ông phó nháy làm đủ mọi cách mà vẫn không được cái ảnh nào cho nó ra hồn vì chú rể cứ như rô bốt di động, còn cô dâu thì toe toét như diễn viên hài đóng thế. Nàng liếc sang chàng nhủ thầm tại hôm nay đông dân làng quá nên chàng ngại. Rồi xem nhất định chàng Hớ của nàng sẽ cười, nàng tin là như vậy và khoác tay chàng cười sáng láng trong bộ váy cưới rạng rỡ.
   Khách khứa đã về hết, bóng tối cũng đã nhẹ nhàng phủ lên khắp cảnh vật như khơi gợi , như trở che. Căn phòng đã được nàng kê dọn, sửa sang gọn gàng ấm cúng, nàng thèn thẹn nhìn chàng, đôi gò má ửng hồng, nụ cười gọi mời dịu ngọt. Nàng chờ đợi phút giây dâng hiến và giao hòa trọn vẹn … mồ hôi chàng chảy ròng ròng nhưng ánh mắt găm vào đâu đó phía sau nàng…
   Nàng thành đàn bà nhưng ban mai đón nàng không phải là nụ cười mãn nguyện mà là đôi môi bỏng rát bởi chính hàm răng của nàng. Đôi mắt vô hồn, lạnh buốt găm vào trái tim nóng bỏng của nàng. Nhìn chồng ngủ ngon lành nàng thì thầm với chính mình bằng mọi cách sẽ giành được nụ cười, ánh mắt chàng sẽ phải ấm lên. Nhất định nàng không chịu thua, dù ông trời , dù định mệnh khắt khe thế nào đi chăng nữa. Nàng soi gương chải tóc và lại nở nụ cười hy vọng.
   Một tháng, hai tháng, Nụ cười tràn trề của nàng bao phủ lên chàng, sưởi ấm căn nhà nhỏ bé. Nụ cười tỏa nắng đón chàng khi tỉnh giấc, nụ cười dịu dàng trong bữa ăn, nụ cười mơn man khi đêm xuống. Chàng sẽ cười, mắt chàng sẽ lung linh. Trái tim chàng có là đá tảng thì cũng thành vôi, có là sắt cũng tan chảy thành nước. Nàng không tin vào ý trời mà chỉ là niềm vui chưa chạm tới nơi tận cùng của con tim chàng để bật lên thành nụ cười, nàng sẽ chờ đợi và sẽ là chiếc chìa khóa vàng mở ra cánh cửa của thế giới nội tâm của chàng, chỉ cần thời gian thôi.
   Nàng nhào vào lòng chàng với nụ cười tươi rói trên tay là kết quả siêu âm, một sinh linh bé nhỏ đã hình thành, nàng sắp được làm mẹ. Chúng ta … chúng ta … anh…em… nàng lắp bắp mà không biết mình nói gì. Không một gợn cảm xúc, đôi mắt trân trối một khoảng không lạnh lẽo vô định. Tim nàng thắt lại và lần đầu tiên niềm tin sắt đá của nàng lung lay, chẳng lẽ tin vui này cũng chỉ sượt qua không gian mênh mông giữa chàng và nàng, nước mắt lặng lẽ chảy qua đêm.
   Nàng đi đứng đã bắt đầu nặng nề, chàng vẫn vậy, đôi lúc nàng tự an ủi thôi thì tính trời , nàng vẫn còn hạnh phúc hơn nhiều người đàn bà khác còn bị chồng đánh chửi, chửa vượt mặt còn phải gánh gồng quần quật, chàng vẫn quan tâm nàng với một khoảng trống rỗng xa xăm, nàng cứ chới với khi vui thắt buồn rồi không biết từ đâu những ý nghĩ len lỏi trong đầu:” Liệu giọt máu của chàng có giống chàng không, nó có biết cười không”. Cái thai càng to thì nỗi lo lắng của nàng càng lớn. Nụ cười của nàng cũng rơi rớt dần từ khi nào, đôi mắt nàng cũng bắt đầu xa xăm, mênh mông vời vợi.
   Rồi cái ngày mong mỏi cũng tới, thằng bé bụ bẫm kháu khỉnh ra đời, cơn đau đàn bà xé nát nàng, nhưng một cơn đau khác khủng khiếp hơn dìm nàng xuống đáy tuyệt vọng khi đôi mắt chàng thờ ơ nhìn đứa trẻ đỏ hỏn trên tay nàng… Phòng hậu sản bỗng xôn xao bác sĩ, y tá khi người sản phụ mới sinh cất những tràng cười hớ… hớ…hớ xen lẫn tiếng khóc oa … oa …
    
  


Thứ Hai, 29 tháng 9, 2014

Nợ

Còn phải sống vì đời chưa hết nợ
biết mai có còn nên cứ cố vay thêm
vay chút nhớ chưa hình hài chưa kịp đặt tên
vay chút buồn cuối chiều phai nắng tắt

Còn phải sống vì nợ chưa trả hết
em nợ anh anh lại nợ người ta
ai cũng thiếu nên chẳng có ai thừa
cứ mỗi ngày nợ chất chồng thêm nợ

Cánh chuồn ớt vay từ thời quá khứ
đến bây giờ còn chấp chới ngày mưa
vết chân trần thời nhỏ dại chơi đùa
biết bao giờ mới quay về trả lại

Ngày hôm nay giữa thu vàng êm ái
cũng mắc nợ của muôn kiếp thu xưa
em mắc nợ lại của ngày hôm qua
ánh mắt anh hiền mênh mang rất lạ

Đã trót vay rồi ắt rằng em sẽ trả
trả hết thảy cùng với lãi anh ơi
cho em vay thêm nốt một lần thôi
câu yêu thương em để giành làm vốn

Ừ cứ vay cho đời thêm bề bộn
làm cái cớ em ngóng đợi ngày mai

( Nợ tình thì em sẽ nhớ và sẽ trả cả vốn lẫn lời còn nợ tiền thì ...trí nhớ em tồi lắm )



Chủ Nhật, 28 tháng 9, 2014

Này này ơi !

Này này ơi !
bống bang
chối cháo hoa cơm hẩm
chọn cơm bạc cơm vàng
ngoi ngóp nơi đáy giếng
mơ chi giấc giàu sang

Này này ơi!
nàng Tấm
ao nhà mình đất lấm
ruộng nhà mình phèn chua
tình chị em ruột thịt
không bằng cái ngai vua

Này này ơi!
vỏ thị
nát tan rồi còn đâu
phận đàn bà nông nổi
nào khác cơi đựng trầu

Này này ơi
ta hỡi
đâu dấu yêu riêng mình
lượn phố phường đông đúc
ướm tìm thử hài xinh

Này này ơi
người hỡi
tình rất chi là tình ...

Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2014

Nhàn đàm ( ? )

Con voi có chui qua lỗ kim 
được không 
lỗ kim vẫn còn sao con voi
chả thấy 
người thường diễn thuyết trên truyền hình vẫn còn
nguyên đấy 
Số tiền khổng lồ của dân thất thoát ( biến mất) 
đi đâu 

Thứ Sáu, 26 tháng 9, 2014

NẺO THU VỀ

NẺO THU VỀ

Nói cho anh nơi cũ ấy, đi em
Con đường nhỏ quanh co dường nhớ được
Cái mùi cỏ ngây ngây và mục ướt
Cùng mùa thu anh lót ổ em nằm

Hẹn với nhau, này em, một buổi lâm thâm
Khúc sông đục chứa lắm điều khuất tất
Nụ hôn vụng hồ nghi không có thật
Mùi bông xoài chín ruộm mé vườn mưa

Nhốt anh vào nhịp guốc mộc ban trưa
Mà sợi tóc thường chải đầu ba-bảy
Bởi yêu lắm triền đê nằm vụng dại
Con chích chòe liếng thoắng mãi về em

Cứ quê mùa lại lần nữa, thử xem
Tứ xứ nọ sông mỏi mòn nguồn cội
Thử lần nữa mình tập tành bối rối

Hôm chân về vướng víu nửa mùa thu …

                                             ĐCĐ



  Tôi lại về bên con sông ấy, con sông trôi lững lờ chở theo mùa thu man mác. Con đường nhỏ lấp loáng nắng vàng, xa vời xa quanh co hoài niệm . Gió phiêu bồng phủ phê đám cỏ gà, cỏ may xao xác, lảnh lót tiếng chim ...Tôi cứ tưởng tượng cô gái ấy thật đẹp, thật dịu dàng với mái tóc huyền buông lơi. Tôi cứ tưởng tưởng ra từng bước chân của đôi tình nhân dìu nhau đi và chìm lấp vào khung cảnh thu ấy... Dòng sông ấy nơi đâu tôi không biết nhưng dường như một lần nào đó đã trôi qua, lắng lại giữa cuộc đời tôi...
  Thu về với tôi nơi phố phường đông đúc, những tàng lá, những con đường đã óng ả sắc thu vàng. Lại nhớ, lại muốn trở lại đọc bài thơ cũ của anh để nghe lòng mình mênh mang... "lạc nẻo về vướng víu nửa mùa thu".