Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014

CÁNH PHƯỢNG HOÀNG BAY VÚT

CÁNH PHƯỢNG HOÀNG BAY VÚT


Em có tin không?
Nếu anh nói có một cánh phượng hoàng vừa bay vút lên trước mắt
Giữa một ngày nắng gắt
Ít ai có đủ tự tin để nhìn lên phía bầu trời

Anh đã ước cánh phượng hoàng ấy sẽ rơi
Để ít nhất anh được ngắm nhìn thêm một chút
Nhưng cánh phượng ấy vẫn kiêu sa bay lên cao vút
Bỏ lại mình anh ngơ ngẩn đứng nhìn

Hình ảnh Phượng hoàng hay là ảo ảnh của trái tim
Hay là sự nuối tiếc của những gì đã mất
Hình như có sự cường điệu hóa của sự thật
Có thể chỉ là cánh chim mà anh ngỡ cánh phượng hoàng

Hình ảnh cuối cùng trong ngày nắng chói chang
Hình ảnh cánh phượng hoàng rực lửa
Thiêu cháy những vết thương không thể chữa
Những vết bỏng kia cũng chẳng thể nào lành

Hình ảnh cuối cùng còn đọng lại trong anh
Cứ nhòe dần đi... trong khóe mắt.

                                                                   
                                                       KUN



Em đã tin
Sao không dám ngước nhìn
Cánh Phượng hoàng vút lên lần cuối
Em sợ mình tiếc nuối
Em sợ mình hoài nghi
Mất niềm tin 
Em còn lại những gì ...
Mãi hèn nhát
Khi buộc mình đối mặt
Cánh Phượng Hoàng rực lửa
Sự thật không đổi khác
Niềm tin đóng đinh vào cây thánh giá mất rồi
Nắng chang chang hay xanh ngắt bầu trời
Hạnh phúc , tình yêu
Sự dối lừa ngọt ngào chất ngất
....
Em cúi mặt
Cánh phượng Hoàng 
... Bay vút

                                                         HD

    Em nói bài thơ này em viết khi người yêu đầu đi lấy chồng, em đã đến với rất nhiều người con gái khác chỉ để trút vào đó tất cả chán chường...


                 Khi tôi viết vài dòng trên đối lại em. Em đọc và bảo rằng Phượng Hoàng của em là Phượng Hoàng lửa còn chị lại nhúng nó vào nước ướt mèm thành Phượng Hoàng nước rồi. Hai chị em cười ngất. 
         Thế mà đã  3 năm rồi, ngày đó em mới 26 tuổi với bao ước mơ, hoài bão và nhiều ý tưởng thú vị. Đôi khi hơi hoang tưởng và điên khùng. Có lẽ do em theo học quá  nhiều thứ : Học khí công suốt 9 năm, học đàn 13 năm, học vẽ.... Học nhiều quá có lẽ bị "tàu hỏa nhập ma". Haha...
         Tôi và em hay tranh luận về tất cả mọi thứ trên đời. Có lần em hùng hồn nói với tôi : " Em sẽ mãi hạnh phúc, nhất định là thế, dù em có còn yêu hay không, người ta chỉ hạnh phúc khi không bị chi phối hay phụ thuộc vào cái gì hết, kể cả tình yêu. Em đủ mạnh để có thể chế ngự tất cả...". Tôi đã phì cười cho cái mớ triết lý vớ vẩn đó nhưng nhìn mặt em vô cùng quả quyết nên tôi đã bảo : " Chị em ta cá cược nhé, thực tế cuộc sống sau này em sẽ chứng minh cho chị được không... " . Ngoặc tay cho một chầu cafe nhé !
         Nghe tin vợ em đẻ, tôi và con bạn ( nó vẫn gọi là 2 bà chị già) đến thăm thấy cu cậu đang xoay trần tắm cho bé, vợ chạy lăng xăng bên cạnh tíu tít soạn đồ. Tôi tranh thủ hỏi nhỏ cô bé: " ...Nó có chăm chỉ không em " . Cô bé nhoẻn cười rất chi là mãn nguyện :" Tất nhiên chị ạ !". 
      Tôi tếu táo đọc : 
                          Làm trai cho đáng lên trai
                      bế con giặt tã chẳng ai bằng mình ". 
        Cậu ta ngẩn ra rồi cười toét : " Em bây giờ thì chỉ có vợ con là nhất, không thơ , không họa , không nhạc, khí công là cử tạ đây nè...hihi
       Nhìn thằng em kết nghĩa thấy yêu tệ. Định hỏi về mớ lý thuyết của nó áp dụng đến đâu rồi lại thôi...
       Chỉ hơi tiếc là tất cả giá, khung vẽ đều đã phủ bụi, màu vẽ đã khô cong và những tiết tấu đã từng làm nhiều con tim rung lên giờ lơ lắc đâu đó, nhưng tôi tin vào em, em đủ mạnh để hạnh phúc với tất cả tâm hồn và nghị lực của mình.
       Cầu mong cho em mãi mãi, mãi mãi hạnh phúc !
        Và cầu mong cho một ai nữa giống em - Hạnh phúc nhé ! biết không ....

Thứ Ba, 29 tháng 7, 2014

Đối thoại với dòng sông

- Người ngốc thế
rã chân rồi vẫn tin vào điều mãi mãi
ta vẫn ở đây và biết rằng người sẽ quay trở lại
vĩnh viễn cùng ta

- Hãy chảy đi, đừng có ba hoa
ngươi cũng như ta thôi có khi nào ngừng chảy
đó có khác gì là điều mãi mãi
đừng giả bộ hiền triết, đừng có nhíu mày

- Ta bình thản ngửa mặt ngắm mây bay
có ai như người cứ đắm chìm mê dại
ta ngờ rằng tình yêu chưa khi nào tồn tại
chỉ phù du như những con sóng vỗ bờ

- Ngươi nói vậy thôi nào có khác gì ta
cũng thao thiết cũng cồn cào đến vậy
con sóng nào cũng trào dâng từ đáy
đã bao giờ ngươi hết được đầy vơi

- Ta coi bộ vậy mà vẫn rất khác người
hân hoan rạt rào cùng ngã ba ngã bảy
còn người chỉ loanh quanh sợ hãi
ta đứng đây ngó ngươi dẫm lại chính vết chân mình

- Ngươi cũng giống ta thôi mỗi ngày đợi bình minh
rồi lại rớm buồn tiễn chiều hôm nắng tắt
ngã ba ngã bảy rồi có gì đâu khác
mọi con sóng đều đổ về biển mà thôi

- Dù thế nào ta cũng sẽ đợi người 
một ngày nao người chồn chân mỏi gối
một ngày nao người không còn tin vào điều mãi mãi
những con sóng êm sẽ hát khúc ru người

- Ta sẽ trở lại nếu đúng có một ngày
ta đánh mất niềm tin, ta đánh rơi hy vọng
ta sẽ dành tặng cho ngươi cuộc sống
cứ đợi đi và hãy cầu mong cho ta sẽ chẳng trở lại bao giờ

( nhé ... bye bye ...ta lại đi đây ...)




Thứ Hai, 21 tháng 7, 2014

Máng cỏ

Khoác
công - dung - ngôn - hạnh
mẹ dạy đi theo chồng
của hồi môn lưng vốn
e dè từng bước chân

Đội
tứ đức - tam tòng
lời mẹ chồng dạy dỗ
vợ, nàng dâu thảo hiền
mát mặt cả hai họ

Hàm thiếc cùng yên gỗ
thêm móng đóng bàn chân
cúi đầu trong máng cỏ
đôi mắt ướt thật buồn !





Chủ Nhật, 20 tháng 7, 2014

Lại lan man !

Nếu bỗng nhiên biến mất tiêu một ngày
Một ngày như mọi ngày chẳng có gì đặc biệt
làm sao mà biết được
sẽ ra sao 
nếu bỗng dưng biến mất cả một ngày

Sẽ giải thích sao đây
khi chẳng may mất một ngày trong quá khứ
mà chẳng may hơn nữa
lại chính là ngày ta được sinh ra
vậy ai đang là ...ta

Nếu hẳn nhiên ngày hôm nay chưa qua
và hình như ngày hôm nay cũng chưa bao giờ đến
thì sẽ hiểu thế nào đây khi ngày mai còn chếnh choáng
rượu uống đâu mà say
người hẹn chưa kịp gặp
vết son này của ai

Nếu mất đi một ngày
một ngày của ngày mai
ta sẽ thờ ơ hay vội vàng hối tiếc
cái gì đến sẽ đến
người có đi tìm ta không nếu lỡ mất đi đúng cái ngày....

Điều gì sẽ xảy ra 

hay chỉ như gẫy một cái móng tay !!!







Thứ Bảy, 19 tháng 7, 2014

Lan man

Ước gì chỉ như là những mẩu vụn bánh mì
rồi một ngày bầy sẻ sẽ tha đi
ước gì như cọng cỏ xanh mềm mại
rồi một ngày cũng tàn lụi đông về
không còn mảy may gì
hay chí ít cũng khi còn khi mất
hãy để ta yên
hãy để ta quên
hãy cho ta ngủ vùi trong chốc lát
như hoa còn chớm nụ
như cơn bão chưa qua
như những ngày đã qua
nhòa nhòa
không buồn vui không đớn đau khao khát
sung sướng với góc chuồng chật hẹp
chẳng biết thảo nguyên đầy hoa dại và mùi cỏ mục
mỗi ngày mặt trời mọc 
lại như cây cột mốc
chọn chỗ đứng nào cho bóng mình khỏi nghiêng
lại lụi cụi phân loại cái gì cần nhớ cái gì sẽ quên
mà cái cần quên lại chẳng bao giờ quên cho được
đêm cũng đã ngủ rồi ngọn đèn cần gì thao thức
soi cho ai mà chẳng soi nổi chân mình
ước như người câm để có thể lặng thinh
ước như người mù để lần bước theo linh cảm
ước như người điếc để chỉ nghe những câu mình tưởng tượng
và ước được như hòn đá vô tri
giọt nước mắt rơi xuống nhiều khi chẳng nói lên điều gì
khi chính bản thân cũng chẳng hiểu vì sao mình khóc
ngỡ bình yên mà vô cùng khó nhọc
như đi đường dài bằng đôi giày người khác
một đôi giày quá to
những vặt vãnh âu lo
không biết điều mình làm có vui lòng người khác
cứ nghĩ về bầu trời thì hình ảnh luôn hiển hiện một vòng cung xanh biếc
tất cả tối sầm khi cơn bão tràn qua ....

Lại ước gì như những mẩu vụn bánh mì
dù chỉ để biết thêm một phần trăm sự thật
lại ước gì như cọng cỏ xanh mềm mại
lụi tàn rồi
lại như thanh kiếm sắc
vươn lên


( Hôm nay không biết vì sao nữa, viết tràng giang mà chẳng biết mình viết gì... thì cứ viết như hắt nước đổ đi, biết đâu trong lòng vơi nhẹ ...)








Thứ Sáu, 18 tháng 7, 2014

Và...

Vẫn chỉ là nắng thôi
vay mượn lại của mùa hè vừa cũ
tô thêm chút sắc vàng 
nắng dịu dàng
nắng nồng nàn
nắng thốt nhiên trở lên quyến rũ
đẻ ra muôn vạn bài thơ
mùa thu

Vẫn chỉ là nỗi buồn muôn đời cũ
sơn phết thêm chút màu nhớ
nhớ bồi hồi
nhớ rã rời
nhớ khô quắt một làn môi

bài thơ ra đời
( bài thơ sống được vài phút thôi )

Thứ Năm, 17 tháng 7, 2014

Nhà ngoại

     Bà ngoại tôi con là con cụ đồ làng, cũng được học hết lớp đệ nhất đệ nhị gì đấy ( biết đọc, biết viết và làm tính, hồi pháp thuộc bà còn biết chút ít tiếng Pháp bồi lận lưng vốn theo ông bôn ba. Ông ngoại tôi theo kháng chiến, hết trong thành lại ra chiến khu vì vậy khi còn nhỏ tôi hay được nghe bà kể những chuyện như cổ tích. Bà nhỏ xíu vậy mà mỗi lần chạy " Tây " bà để hai cậu vào hai cái thúng rồi cứ thế gánh mà chạy, còn bác và mẹ tôi lếch thếch chạy theo. Ông tôi hy sinh, một mình bà chắt chiu, xuôi ngược nuôi bốn con. Đói, khổ cực bà không quản, chỉ lo con không được học hành. Bà viết một bức thư gửi lên Chính phủ và Bác Hồ. Sau đó trên có quyết định để bà ngoại chọn một người con đi nước ngoài học. Bà suy nghĩ rất nhiều và chọn cậu trưởng ( đó là lựa chọn đúng đắn vì cậu chăm chỉ học lại có chí và cũng vì là con trai lớn). Mười một tuổi cậu sang Đức học đến hai mốt tuổi mới về nước. Không biết có phải vì bất mãn không mà cậu út trở lên quậy phá, học hành chểnh mảng làm bà tôi rất buồn. 
  Mẹ tôi cũng không được học đến nơi đến chốn vì là phận gái. Chỉ hết cấp một rồi ở nhà giúp bà, trông nom em. Mười bảy tuổi mẹ được gả chồng. Cứ nghĩ rằng mẹ sẽ an phận, nhưng suốt mấy chục năm trời mẹ không ngừng học hành và phấn đấu. Tôi nhớ khi tôi còn nhỏ tối nào ăn cơm xong mẹ cũng đi học bổ túc, tôi nhớ hai bím tóc dày của mẹ, tôi nhớ mẹ thường vừa soạn sách vào cặp vừa hát, tôi nhớ bàn chân đi đôi dép lê của mẹ vồi vội trong những vòng quay của chiếc xe đạp. Tất cả vẫn còn mãi trong ký ức non nớt của tôi cho đến bây giờ. Một nách ba con, mẹ vẫn học hết cấp ba rồi học trung cấp quản lý. Những ngày tháng giặc Mỹ ném bom đánh phá Hà Nội, mẹ cùng tự vệ xông pha vào bới nhà sập cứu người, gom xác khi khói bom vẫn còn khét lẹt. Mẹ kể có lúc khóc ròng, có lúc xong việc mới nhớ ra con gái ( là tôi ) đang ở nhà trẻ không biết có hề hấn gì không. Mẹ cười nói: " Đạn bom thế mà con cứ lớn như bầu, như bí, chẳng quấy khóc gì cả... ". Tôi là út nên được mẹ cưng chiều nhiều hơn, mẹ bảo mẹ sinh tôi là do vỡ kế hoạch nhưng sau lại thấy tôi là món quà quý trời ban cho mẹ, giờ đã lớn tuổi mà mỗi lần về với mẹ lại được mẹ ôm, thỉnh thoảng mẹ cứ cúi sát vào và hỏi : "sao dạo này môi con nhạt thế, sao ngày xưa mắt con to cơ mà...". Hihi. Tôi cảm phục  và yêu mẹ nhiều lắm, nhiều đến nỗi tôi không viết nổi bài thơ nào về mẹ cho ra hồn, vì mọi ngôn từ dường như đều nhạt toẹt. Chỉ thỉnh thoảng nhớ mẹ thì về ôm mẹ thôi. Hôm trước ba Vân hỏi tôi khi quyết định in chung tập truyện ngắn của hai ba con - cuốn sách nhỏ chỉ để tặng bạn bè : " Con cần khoảng bao nhiêu cuốn ". Tôi nói chỉ cần hai cuốn thôi ạ, một cuốn giành riêng tặng mẹ và một cuốn cho tôi. Tất cả những bài thơ tôi viết ra, người đầu tiên tôi muốn đọc là mẹ. Ngày còn trẻ mẹ tôi cũng mê thơ, cũng viết thơ rất nhiều. Chỉ tiếc thơ tôi không mấy khi vui, chỉ sợ làm mẹ buồn lòng, lo lắng .
  Tự nhiên hôm nay tôi lại muốn viết về nhà ngoại của tôi vì sáng nay qua mẹ, mẹ đưa tôi một mảnh giấy kẻ ô ly, được xé ra từ cuốn vở học trò cấp một. Một bài thơ, nét chữ nghệch ngoạc, không phải là của mẹ mà là của cậu, hôm tặng mẹ tập thơ thấy mẹ bảo cậu cũng thích thơ lắm, con tặng cậu một tập, tôi cứ nghĩ là cậu trưởng, hóa ra là cậu út. Tôi ít gặp cậu, ít nói chuyện với cậu chỉ nghe mấy đứa em họ hay kể tội cậu, rằng cậu già rồi mà vẫn quậy phá, vẫn đi cờ bạc, thỉnh thoảng con cái lại phải trả nợ cho cậu vài chục triệu, cậu ăn to nói lớn và vẫn hay gây sự với bất cứ ai làm cậu không vừa lòng. Nhưng riêng tôi qua những lần gặp, tôi chỉ nhớ cậu hay cười, cái cười tếch toác và rất yêu chiều những đứa cháu, cả nội lẫn ngoại.
  Tôi đọc bài thơ cậu viết tặng và không hiểu sao nước mắt cứ ứa ra, đây là bài thơ của cậu :


DẶN CHÁU

Đã lâu ta tránh nàng thơ
Đã lâu ta đã hững hờ với em
Hôm nay thơ cháu cậu xem
Từ trong sâu thẳm chất men lại về
Cuộc đời say tỉnh cơn mê
Cây khô hết nhựa còn gì cháu ơi
Dọc ngang ngang dọc một thời
Giờ đây cũng chỉ biết ngồi lặng im
Dĩ vãng như một bộ phim
Thôi thì lắng lại đi tìm làm chi
Hãy tự tin bước tiếp đi
Đời sẽ cho cháu những gì cháu mong
Những vần thơ tự đáy lòng
Tự cháu gạn đục khơi trong đi mà
Cậu tin rằng mỗi ngày qua
Niềm vui cho cháu như là giấc mơ
Cám ơn cháu biếu tập thơ
Sẽ sưởi ấm cậu ngày giờ, biết đâu .
   
  

Thứ Ba, 15 tháng 7, 2014

Em - Anh


1-

Anh qủy quệt khôn ngoan ranh mãnh
từng trải đời chẳng dễ lừa đâu
em ngốc nghếch ngoan hiền khờ dại
trói anh bằng ... nửa cái lắc đầu

2-

Em không chờ - anh đừng có đến
em không nhớ - anh cứ hỏi mần chi
cắn móng tay, nước mắt vòng quanh mí
biết thế này đừng nói dối làm gì

3-

Em xin lỗi - anh đừng mừng vội
nếu không tin cứ thử nhận mà xem
sẽ khốn khổ trong vòng lao lý
Vị thẩm phán duy nhất vẫn là...Em

4-

Em hiếu thắng cong môi cãi bướng
em đành hanh hờn giận đã nhiều khi
vòng tay bao dung - chợt mềm như lá
khóa môi hôn  - chợt thèn thẹn nhu mì



Thứ Hai, 14 tháng 7, 2014

Phí hoài

Mất công trời đổ mưa rào
váy em quá ngắn
giày cao 
chân dài

Nắng xiên mấy độ phí hoài
mát da thịt bởi
kính dày 
ô che

Dịu dàng 
em với dạ thưa

Lời người
gió độc
rớt lùa sau lưng

Nghiêng vai
về chốn tận cùng
tắm trăng thoát tục mở vùng an nhiên !



Thứ Bảy, 12 tháng 7, 2014

Giải bùa yêu

Đợi đêm trăng náu trăng già
ngắt trộm lấy dúm lá đa cuội ngồi
lừa lọc chẳng của riêng ai
giấu vào vạt áo một vài dối gian

Xin đời  một mảnh hồng nhan

ngọt ngào ma mị ghen tuông con người
nâng niu gìn giữ xanh tươi
phong sương mấy độ vàng phai mấy mùa


Nhặt lên một khúc tì bà
giọng cười ai oán hồn ma thất tình
gói gém vào mảnh khăn hồng
đem ủ cho tới tàn đông não nề

Hứng giọt nước mắt hồ ly
giọt nào trong suốt bấy khi lòng lành
khum tay khép ngón chân thành
câu kinh khấn dụ gập ghềnh đường xa

Mấy vị ấy mang trộn hòa
sao vàng hạ thổ đợi ba trăm ngày
bùa yêu hóa giải tức thì
sạch sanh quên hết những gì muốn quên

( Mô phật.... vô phương cứu chữa !!! )







Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2014

LÃO KHÙNG ( TN - KDP)


Cứ nghĩ lão mất tăm, cứ nghĩ không còn được đọc thơ lão, tiếc !. Trái đất vẫn tròn vo, mặc dù thơ lão lệch đất, méo trời mà vẫn vậy thôi. Hà hà.....
Giới thiệu mấy rẻo thơ của lão khùng TN - KDP


*

THÌ ĐÂY LỤC BÁT CHO EM



Thì đây lục bát cho em
Lâng lâng từ dạo mình quen tới giờ
Khuôn rằm em, trọn giấc mơ
Bao năm gieo một vần chờ duyên ai
  
Câu lục nâm nẫm trang đài
Xuýt xoa câu bát hình hài người xưa
Đừng em, chợt nắng chợt mưa
Để anh run nhịp phía lùa gió đau
 
Áo bay, lỡ một nhịp cầu
Nước trôi xuôi ngược qua nhau mất rồi 
Đã từng quen thủa nằm nôi
Thương nơi cắt rốn hát lời chân quê
 
Ngày mai ở cuối lối về
Ngắm em anh đứng bên lề nhân gian.
   

GỘT GIỜ


1
rồi ngày em sẽ mù tăm
vui buồn hạ ngón huyền cầm lãy yêu
cung thương nhón phím mĩ miều
nốt ai hạ gõ ngân chiều tay buông
  
2   
rồi ngày anh giữa à uôm

giọng lơ hò lớ khi cuồng quay em
đã nhiều khi rất tèm lem
trong tèm lem ấy dịu mềm chứa chan
    
3   
mai đây khăn gói về ngàn
suối khe thèo nẹo đòi làn tóc xưa
múi ngày lệch vận cò cưa
môi tê mấy đận gió lùa hang sau

4
hoát nhiên mê đắm Thị Mầu
của chua khéo gọt thay trầu vụng têm
đầu đường xó chợ không tên
tửng tưng mà thoát khỏi miền Hoạn Thư
  
5
vườn xưa thà dáng gà rù
mà bươi bụi hóp mà bu luống cà
còn hơn mới hễu rừng xa
xập xòe công phụng rườm rà màu đuôi
  
6
phỡn lên nhếch nhiễu khóe cười
đùi rung chén hạc phẩy ruồi ngáp thơ
không sắc áo chẳng màu cờ
gió rách đủ đắp ấm bờ rêu thưa

7
tất tần tật cũng tà lưa
cũng là rặn ị a dua mớ đời
chữ Tâm nào để đãi bôi
để thơn thớt lụa đắp bồi đãy y

8
trước em có thể cúi quì
thỉnh câu đoạn tuyệt tư nghì chữ Duyên
tóc em chải một dòng Thiền
sợi buông níu lại khải huyền thiên thu

9
có thể tìm đáy trầm ngư
đỉnh gò lạc nhạn ướm ru Kinh chiều
hoa nhường dồn gõ phách yêu
lần vê nguyệt thẹn khảy khều sương sa

10
vì khi ta đã biết ta
bản lai phanh toạc hết tà diện che
thì sá chi đận suối khe
để lo sỏi đá không bề cận lai

11

Liên Hoa đóa chẳng kịp cài
góc vườn cỏ dại cụm nhài lại vun
li ti trắng mấy mùa buồn
mai này lựng hớp suối nguồn thanh tao

12
rồi ngày em sẽ ngọt ngào
cho anh lần chuỗi tụng chào tiền thân
rồi em cũng có một lần
thấu chân ngữ nghĩa chữ Gần là Xa!
  
01.06.14
TN


TẠM BIỆT HÀ NỘI

Tôi đi trên đường Vệ Hồ
Buổi sáng hay buổi chiều cũng nằm dưới đáy hướng gió
Sóng không còn mùi hương của chén rượu Thiên Đình vỡ từ ngàn kiếp trước
Sóng không có màu lung linh của mảnh lưu ly
Sóng không còn âm ba nghé ọ của đồng đen
Con trâu vàng đã lặn vào trong âm ỉ cơn đau Tràng An từ thuở khai thiên lập địa
Hồ Tây chỉ còn lại mùi tanh tưởi của cá chết
Những con cá phơi mì nh trắng xoá
Dập dình trên ngọn sóng
Minh chứng cho một cuộc sinh tồn giả tạm
Giả tạm truyền thuyết
Giả tạm lòng người
Gả tạm những mưu đồ
Giả tạm những quyền lực đen tối.....

Sụ âm u vốn dĩ là khởi nguồn của những học thuyết huyền ảo
Em cũng đã từng cho tôi cảm xúc về màu ngọc bích
Bằng sự ma mị của vệt hoàng hôn trên cành trúc la đà
Tôi cũng từng lừa em bằng màu sương khói
Để gọi hồn tiếng chuông Trấn Thủ
Về ma chay cho một cuộc võng lọng yên vàng

Thì khắc khoải mần chi
Với bình minh màu cá chết
Với hoàng hôn tanh ròm đáy gió

Bữa ni tạm biệt Thăng Long
Anh thuỷ táng câu thơ Tràng An
Tận dưới đáy bùn dơ lòng hồ
Mong một ngày nọ
Hồn thơ tái sinh vào một ngó sen
Mai mốt trổ nụ tinh khôi
Khỏi phải đắng lòng
Với lòng người Hà Nội

12.04.14
TN

KHOÁ SON

Cho xế bóng cho tàn hơi
Cho ngày bí sử đêm lời thâm cung
Để mai ở chỗ tận cùng
Mượn em chìa khoá mở vùng hồn nhiên


Cho dở dở cho điên điên
Cho nghiêng toạ cụ độ thiền rè chuông...
Một khi tình đã chuồn chuồn
Cao thấp mưa nắng cũng lươn khươn chiều

Bữa nay về giữa rong rêu
Tỏ lời loang lỗ ướm khều chút duyên
Tháng Ba nụ nhú ngoan hiền
Đã toan gom lá lạc quyên Thu gầy

Cho rều rệu cho ngây ngây
Cho tóc vướng lại chút say mớm mùa
Tháng Ba anh cũng a dua
Nhặt cơn nắng bỏi cợt đùa già mây

Đêm nay trăng đã lùm đầy
Cố căng mắt khổ quán ngày vãng sanh
Cho tinh tấn cho cáo thành
Trả em chìa khoá treo nhành Tịnh Viên...

12.03.14
TN


MỘT ĐỘ TRĂNG TRÒN

gặp nhau thời buổi mặc dù...
sót còn e lệ tuyệt trù mắt em
gác duyên tiền kiếp rẽ quen
phấn hương mượn độ nhang đèn tô môi

gặp nhau muôn sự đã rồi
lần tràng hạt ngược đợi hồi chuông tan
vay em một đận ngút ngàn
trần thân cũng kệ để tràn chân mây

anh từng tận cuối đuôi mày
đầu môi giờ đổi bữa chay cuối mùa
gặp em mới biết là chưa...
tình non tráng lệ đời thừa vô duyên

vén tìm nơi phía nhãn tiền
nhân nào gieo kín rộ miền tương tư
quả đau chín nẫu niệm từ
nhịn hơi lùi phía mịt mù đợi em

gặp nhau mới biết đã quen
ở trong tiền kiếp mấy phen ngược đường
bây giờ tròn độ trăng suông
chung mâm gắp miếng thèm thuồng tái lai

thì thôi còn nhánh liên đài
gắng om lấy hạt ươm cài mùa sau

19.10.13
TN


TRU TRÁO

Sóng không cũ cũng chẳng bao giờ mới
Bến ngày xưa, giờ đến bến là nay
Nên bởi vậy biển không cần gió nữa
Anh chẳng cần em để đợi mái tóc bay

Thì thế đó đám vỏ sò vỏ hến
Tấp nên bờ thành giới hạn bao la
Em có biết tất thảy miền rộng lớn
Cuối tầm nhìn chỉ vệt nhỏ nhạt nhòa

Không cũ, mới nhưng anh cần ngọn sóng
Chẳng cần em mà vẫn đợi tóc bay
Em sẽ nghĩ suốt đời anh mâu thuẫn
Tự mình giăng tự sập bẫy đọa đày

Và có lẽ cú này em nói đúng
Trong nhiều lời em nghĩ đóng như đinh
Khát cơn buồn cho phút giây cảm lạ
Anh lăn lóc giãy chết giữa cuộc tình

Nói thì nói nhưng trong chiều hưng phế
Chợt như là thấy biển có rưng rưng
Không có lẽ phải toạc ra là nhớ
Nhớ bàn tay trong một bữa điên khùng

Là bữa đó chỉ một lần chân thật
Thấy cánh buồm khát vọng cuối chân mây
Anh đã lỡ hôn tóc em một phát
Để cơn đau thấm tận mãi lúc này

Cũng thú thật trăm ngàn lần láo toét
Chỉ một lần lỡ dại trái tim rung
Nếu như được quay lại ngày bữa đó
Sẽ dằn lòng đá đểu phán lung tung

Thì lúc này trong cuối tuần lãng vẹo
Khi không còn nhiều việc để lo toan
Anh chẳng phải loành quành mò ra biển
Để hẫng vương xé buốt vệt nắng tàn

Anh chẳng cần nhìn con còng xe cát
Để cầu may thấy vệt xước tóc mai
Khỏi tru tráo xõa tay vào sóng lạnh
Tìm long lanh bữa đó đáy mắt đầy....

31.08.13
TN


TRỞ VỀ BIỂN MIỀN TRUNG

Con về với biển miền Trung
Hàng dương uốn mình gió táp
Nắng vùi vào trên trảng cát
Rang giòn nhữngbước chân đi..

Khói nhang thắp mùa báo hiếu
Ngơ ngác vụt cánh chim ri
Mộ Mẹ cát lài lấp xấp
Cỏ gai cản lối con quì
     
Con nhớ ngày xưa Mẹ ẵm
Giữa vành đai trắng đạn bom
Nghiêng vai che chiều súng nổ
Máu nhòa xối đỏ mặt con
Còn chút sức tàn Mẹ lết
Kéo con vào bóng cây che
Trước giờ nhắm mắt vĩnh biệt
Sợ con bỏng rát nắng hè

Con đi phiêu bạt mười phương
Trái tim vương miền nắng cháy
Lần về giữa mùa tháng bảy *
Nén nhang rát bỏng trời chiều
 
Con xin chắp tay trước biển
Lắng trong hời vọng thủy triều
Để nghe vỗ về đâu đó
Như lời ân ái Mẹ yêu.  
TN



NHÌN CON ÉN DẠI CUỐI CHIỀU LẠC BAY


Rút mây đan cái ngảo chiều
Hứng thu nhốt rọ khỏi rêu rao vàng
Bệt ngồi vạt chớm mùa sang
Nhìn con én dại cuối ngàn lạc bay

Chẻ tiếng chuông chuốt thành ngày
Trang kinh  xé xếp thành bầy chim di
Thả trôi sông sóng rầm rì
Bọt rêu vỗ vả tìm về bờ mơ

Đành thôi đập vỡ cuộc chờ
Khẩy tìm cái hạt bất ngờ trong nhau
Bạn ơi nhẹ mũi dao sau
Máu hồng không nhuộm bạc đầu thành xanh

Đừng em chặt nhánh đốn cành
Thương anh cắn cỏ ngậm vành ngày xưa
Có bao nhiêu ấy cho vừa
Bao nhiêu cho đủ cuộc đùa nhân gian

Rồi đây gặp lại cuối ngàn
Gió nào nâng cánh tìm đàn về nơi!
  


TỰ DIÊN MIỀNG RẤT BỜ HƠ    

tự diên miềng rất bờ hơ
muốn nghe cái giọng ì ồ quê choa
tiếng Tây mấy thứ òa òa
răng mà dức dối ui cha rứa hè
dớ thời cất rớ cất te
ngồi dzường nói trẹp đặt vè coi tru
khôông dư rứa đó bây chừ
uốn cho lọi lại trôốc khu tùng phèo
tùy giang nên phải mần theo
dưng mà gan rọt bồng đèo toóc rơm
béng mì răng đọ bằng cơm
tiếng Tây ẻ quẹt.
dư đờn giọng choa.

TN

DI CHỨNG ( Cướp biển 2)

Nếu một bữa anh bỗng nhiên khốn nạn
Nói với em rằng: Cực kỳ thích em!
Em có thế, có bàng hoàng kinh dị
Khi thật lòng anh sửng sốt thốt lên

Rồi bữa khác anh bỗng nhiên đểu cáng
Trố mắt nhìn và nói, em mê ly
Em có thế, có cúi đầu e lệ
Mái tóc nghiêng che lại nét nhu mì

Một bữa nữa anh bỗng nhiên trầm trọng
Nghiêm sắc mặt và tỏ vẻ u buồn
Em đừng hỏi tại vì sao như vậy
Vì chắc rằng anh lẻo mép con buôn

Khi thật thà là bắt đầu khốn nạn
Đắm đuối nhìn ắt sắp đểu em ơi
Anh không phải Thánh Thần luôn đạo mạo
Trước nhan sắc chỉ nghĩ chuyện đả đời

Thật đáng tiếc em ngoan lành ngây dại
Cứ ngỡ rằng anh quá đổi anh minh
Nào ngờ đâu anh trần tục quỉ mị
Chốn phong lưu vốn nổi tiếng đa tình

Anh u buồn bởi vì em hiền dịu
Nanh vuốt nào nỡ „nuốt sống ăn tươi“
Nên bởi thế cầu xin em đừng hỏi
Bởi hỏi thêm, e lại phải tơi bời

Không bẩn thỉu nhưng dư phần đểu cáng
Chẳng bất nhân nhưng đủ vị lôm côm
Anh biết mình chưa đoạn dục xuất thế
Ghét ngây ngô xôi đổi quạt như Bờm

Thôi hãy đi, tìm lối nào mà ngược
Để riêng anh tự chà đạp mình đau
Từ thẩm niệm vẫn biết rằng thương lắm
Thà bây giờ khỏi ân hận mai sau

Anh đã đủ lốc xoáy đời đọa lạc
Đừng chồng thêm những nghiệp chướng nhiêu khê
Em không phắn thì thôi anh đành phắn
Kẻo nay mai lạc lối loạn nẻo về

Cơn đau này, trái tim thêm nhát nữa
Ngại gì đâu khi sẹo kín bốn bề
Không bên em thì tìm đường ra biển
Dưới nắng chiều vỗ với sóng đam mê

(Không cướp được thì đây cho biển cướp
Khi không em, không kho báu trần gian
Thì thử hỏi chôn chỗ nào chả được
Bởi nơi đâu chẳng phải đảo hoang tàn....)

04.05.13
TN


  
biết rồi. Em đã không tôi
tôi khoanh khố lá chạm môi nắng tàn
vay con chuồn ớt bay ngang
chút cay nêm đậm lại làn mắt chua
    
chiều nay dựa liếp phên thưa
nụ cười cười thiếu chát giữa mùa chè xanh
biết rồi. Em đã thị thành
tôi loanh quanh nhớ cái nhành mồng tơi

tôi chờ bông cải về trời
ngày mai rụng xuống cho tôi nhuốm vàng
trầu cau cuối nẻo từ quan
đội lên động hú dạm nàng Thiên Thu

em gieo hạt lẻ vật vờ
tôi sum sê cả bến bờ ngây ngô
chiều nay dựa liếp phên thưa
còn tôi nguyên cả bốn mùa xanh em
     
03.06.14
TN


     Hihi... Đọc thơ lão cười phớ lớ rồi lại hoi hóp buồn. Lão nhiều em đến nỗi nhớ mà đếk biết nhớ em nào. Vậy mà cái từ EM trong thơ lão ám ảnh như ma . Lão có lắm tài nhưng cái tài nhất của lão là chém gió... toàn tập...hehe
    Lão không làm thơ mà là ngáp thơ. Ngáp những hơn bảy trăm bài như lão... bái phục !
Đường link của lão khùng 





Thứ Hai, 7 tháng 7, 2014

Hạ cuối

Níu cơn mưa thưa thốt hỏi tên mùa
hạ còn không
vũ khúc nồng nàn cháy bỏng
cánh chuồn nhỏ nhoi cho bầu trời thêm rộng
chấp chới vội vài nét vẽ lòng vòng

Nghển cao cổ chiêm ngưỡng sắc cầu vồng
mượn ảo ảnh đặt tên hạnh phúc
huyễn hoặc ngất ngây với thiên đường không thực
hạ có còn chứa chan

Còn mướt lắm nên vòm lá run run
sợ vàng rụng bước thời gian tiễn biệt
nghiêng hết vào yêu bởi chiều nay gió lộng
hạ cúi đầu gượng gạo ăn năn

Ngắt ngang ngọn nắng chiều lênh loang
ngày chưa rụng tình chưa rụng vò cơn đau hấp hối
còn chút si mê vét cho kiệt cùng tội lỗi
hạ cứa vết ngọt rưng rưng

Đốt cho cháy hết một mùa hạ cuối cùng ...