Thứ Bảy, 19 tháng 7, 2014

Lan man

Ước gì chỉ như là những mẩu vụn bánh mì
rồi một ngày bầy sẻ sẽ tha đi
ước gì như cọng cỏ xanh mềm mại
rồi một ngày cũng tàn lụi đông về
không còn mảy may gì
hay chí ít cũng khi còn khi mất
hãy để ta yên
hãy để ta quên
hãy cho ta ngủ vùi trong chốc lát
như hoa còn chớm nụ
như cơn bão chưa qua
như những ngày đã qua
nhòa nhòa
không buồn vui không đớn đau khao khát
sung sướng với góc chuồng chật hẹp
chẳng biết thảo nguyên đầy hoa dại và mùi cỏ mục
mỗi ngày mặt trời mọc 
lại như cây cột mốc
chọn chỗ đứng nào cho bóng mình khỏi nghiêng
lại lụi cụi phân loại cái gì cần nhớ cái gì sẽ quên
mà cái cần quên lại chẳng bao giờ quên cho được
đêm cũng đã ngủ rồi ngọn đèn cần gì thao thức
soi cho ai mà chẳng soi nổi chân mình
ước như người câm để có thể lặng thinh
ước như người mù để lần bước theo linh cảm
ước như người điếc để chỉ nghe những câu mình tưởng tượng
và ước được như hòn đá vô tri
giọt nước mắt rơi xuống nhiều khi chẳng nói lên điều gì
khi chính bản thân cũng chẳng hiểu vì sao mình khóc
ngỡ bình yên mà vô cùng khó nhọc
như đi đường dài bằng đôi giày người khác
một đôi giày quá to
những vặt vãnh âu lo
không biết điều mình làm có vui lòng người khác
cứ nghĩ về bầu trời thì hình ảnh luôn hiển hiện một vòng cung xanh biếc
tất cả tối sầm khi cơn bão tràn qua ....

Lại ước gì như những mẩu vụn bánh mì
dù chỉ để biết thêm một phần trăm sự thật
lại ước gì như cọng cỏ xanh mềm mại
lụi tàn rồi
lại như thanh kiếm sắc
vươn lên


( Hôm nay không biết vì sao nữa, viết tràng giang mà chẳng biết mình viết gì... thì cứ viết như hắt nước đổ đi, biết đâu trong lòng vơi nhẹ ...)








Không có nhận xét nào: