Đừng tin
chiều đông ấy mặt trời lênh loang sắc đỏ
phù sa bầm sắc đỏ
cuộn xoáy nước đục ngầu
có phải ...
sông đau
Đừng tin
nắng lấp lánh
và gió hát nghêu ngao
mây nõn nà ỡm ờ lơi lả
Sông vẫn trôi
đời vẫn trôi như thế
Xin đừng tin em khóc
xin đừng tin em cười
đừng tin em lửa cháy
đừng tin em mưa rơi
Sương thấm mềm sỏi đá
rêu phong lẽ thường thôi
Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2015
Thứ Ba, 24 tháng 11, 2015
MÙI TRẦU
Chớm đông.
Trời đất như liền kề, Mới vừa chạng vạng thoắt đã nhá nhem muốn tối, mặt trời chưa hẳn tắt mà ngọn gió nghe chừng se se. Sờ tay lên kệ áo rét , chạm chiếc áo len đã cảm nhận được cái mềm mại, ấm áp. Tự nhiên cứ ngẩn người chợt thấy nhơ nhớ một cái gì đó rất gần gũi, thân quen từ đâu đó tít tắp trong một vùng ký ức mờ xa. Cái gì nhỉ???
Mùi trầu !!!
Ờ...
Tuổi thơ tôi đã từng thích thú vô cùng cái kho báu ấy, tôi vui sướng khi được ngoại sai lấy cơi trầu. Cơi trầu là một cái tráp khum khum được gò bằng đồng, khoảng bằng chiếc bát tô, có nắp đậy cũng bằng đồng tròn xoe như cái đĩa con. Khi mở nắp, tôi mê mẩn ngắm nhìn mấy quả cau nho nhỏ, một xấp lá trầu không xanh mướt xếp chồng lên nhau, những chiếc đuôi lá nhọn chìa ra đều tăm tắp. Một khúc vỏ cây màu hồng nhạt. Một cái bình vôi hình trụ màu nâu đựng vôi tôi màu trắng loá, trên nắp hộp có một sợi dây xích be bé nối với một cái que nho nhỏ để lấy vôi. Một cái dao xinh xắn mà sắc lẻm, cho đến bây giờ loại dao ấy tôi không còn nhìn thấy nữa, hình như nó đã lạc mất vào một câu truyện cổ tích ngày xửa, ngày xưa nào đó...Và đặc biệt hơn cả là từ đó tỏa ra một mùi thơm rất khác biệt, nó được quện từ mùi lá trầu không cay cay, mùi vôi nồng nồng ấm áp, mùi cau thơm thơm phảng phất....
Cái mùi thân thuộc suốt những tháng ngày tuổi thơ tôi. Tôi nhớ lắm nụ cười hiền hậu của ngoại, mái tóc ngoại bạc trắng, hàm răng đen rưng rức, đôi môi tươi đỏ quết trầu. Tôi nhớ cái cách ngoại nhẩn nha têm trầu. Bàn tay nhăn nheo nhưng vô cùng khéo léo, lưỡi dao bén ngọt ngoại khẽ khàng tiện cái núm cau rồi bổ nhẹ, vỏ cau xanh mướt, bên trong là lớp ruột trắng sứ tách ra để lộ hạt cau tròn tròn hồng tươi.
" Yêu nhau cau sáu bổ ba
Ghét nhau cau sáu bổ ra làm mười"
Giờ lớn rồi, nghe câu đó tôi cũng chỉ hiểu láng máng, nhưng ngày đó tôi thường thấy ngoại bổ cau sáu, tức là sáu miếng đều chằn chặn. Ngoại nhấc khúc vỏ lên ngắm nghía một chút rồi lách dao gọt nhẹ, một lớp vỏ hồng hồng mong mỏng nhỏ như móng tay. Ngoại vuốt vuốt lá trầu rồi lượn hai đường rất khéo như hai cánh cung, mở bình vôi lấy ra một chút vôi chỉ bằng đầu que diêm quết lên lá trầu. Ngoại đặt miếng cau, miếng vỏ rồi tỉ mẩn cuộn nhè nhè như chiếc sâu kèn, gài cuống lá trầu cho thêm chặt. Hai cánh lá trầu xanh ngắt, cong vểnh như cánh phượng.
Có câu :" Đàn ông nông nổi giếng khơi
Đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu"
Tôi không biết điều đó có đúng không nữa, nhưng theo mẹ kể , ông ngoại tôi hy sinh từ thời kháng chiến chống pháp. Một mình ngoại tần tảo thay chồng dạy bảo nuôi nấng 4 người con nên người. Ngoại là con thầy đồ nên văn hay chữ tốt, thuộc làu làu truyện kiều và không biết cơ man nào là những câu chuyện lý thú.
Thích nhất là những tối mùa đông, mấy đứa nhỏ chúng tôi được ngồi quanh ngoại nghe truyện cổ tích,ngoại nhẩn nha vừa nhai trầu vừa kể những câu chuyện thần tiên, chốc chốc lại đưa tay nhè nhẹ vuốt quết trầu trên khóe miệng. Cái động tác vừa nhàn tản vừa thung dung thật lạ. Lứa trẻ chúng tôi cứ há hốc mồm mà nghe, mặc cái lạnh, mặc gió mùa mùa đông bắc đang rít ngoài sân. Đôi khi tôi vẫn còn cảm thấy như mùi trầu nồng ấm còn thoang thoảng đâu đó quanh quẩn, đằm sâu trong ký ức. Ước gì một lần thôi con lại được ngoại sai đi lấy cơi trầu cho ngoại, ngoại ơi !!!...
Trời đất như liền kề, Mới vừa chạng vạng thoắt đã nhá nhem muốn tối, mặt trời chưa hẳn tắt mà ngọn gió nghe chừng se se. Sờ tay lên kệ áo rét , chạm chiếc áo len đã cảm nhận được cái mềm mại, ấm áp. Tự nhiên cứ ngẩn người chợt thấy nhơ nhớ một cái gì đó rất gần gũi, thân quen từ đâu đó tít tắp trong một vùng ký ức mờ xa. Cái gì nhỉ???
Mùi trầu !!!
Ờ...
Tuổi thơ tôi đã từng thích thú vô cùng cái kho báu ấy, tôi vui sướng khi được ngoại sai lấy cơi trầu. Cơi trầu là một cái tráp khum khum được gò bằng đồng, khoảng bằng chiếc bát tô, có nắp đậy cũng bằng đồng tròn xoe như cái đĩa con. Khi mở nắp, tôi mê mẩn ngắm nhìn mấy quả cau nho nhỏ, một xấp lá trầu không xanh mướt xếp chồng lên nhau, những chiếc đuôi lá nhọn chìa ra đều tăm tắp. Một khúc vỏ cây màu hồng nhạt. Một cái bình vôi hình trụ màu nâu đựng vôi tôi màu trắng loá, trên nắp hộp có một sợi dây xích be bé nối với một cái que nho nhỏ để lấy vôi. Một cái dao xinh xắn mà sắc lẻm, cho đến bây giờ loại dao ấy tôi không còn nhìn thấy nữa, hình như nó đã lạc mất vào một câu truyện cổ tích ngày xửa, ngày xưa nào đó...Và đặc biệt hơn cả là từ đó tỏa ra một mùi thơm rất khác biệt, nó được quện từ mùi lá trầu không cay cay, mùi vôi nồng nồng ấm áp, mùi cau thơm thơm phảng phất....
Cái mùi thân thuộc suốt những tháng ngày tuổi thơ tôi. Tôi nhớ lắm nụ cười hiền hậu của ngoại, mái tóc ngoại bạc trắng, hàm răng đen rưng rức, đôi môi tươi đỏ quết trầu. Tôi nhớ cái cách ngoại nhẩn nha têm trầu. Bàn tay nhăn nheo nhưng vô cùng khéo léo, lưỡi dao bén ngọt ngoại khẽ khàng tiện cái núm cau rồi bổ nhẹ, vỏ cau xanh mướt, bên trong là lớp ruột trắng sứ tách ra để lộ hạt cau tròn tròn hồng tươi.
" Yêu nhau cau sáu bổ ba
Ghét nhau cau sáu bổ ra làm mười"
Giờ lớn rồi, nghe câu đó tôi cũng chỉ hiểu láng máng, nhưng ngày đó tôi thường thấy ngoại bổ cau sáu, tức là sáu miếng đều chằn chặn. Ngoại nhấc khúc vỏ lên ngắm nghía một chút rồi lách dao gọt nhẹ, một lớp vỏ hồng hồng mong mỏng nhỏ như móng tay. Ngoại vuốt vuốt lá trầu rồi lượn hai đường rất khéo như hai cánh cung, mở bình vôi lấy ra một chút vôi chỉ bằng đầu que diêm quết lên lá trầu. Ngoại đặt miếng cau, miếng vỏ rồi tỉ mẩn cuộn nhè nhè như chiếc sâu kèn, gài cuống lá trầu cho thêm chặt. Hai cánh lá trầu xanh ngắt, cong vểnh như cánh phượng.
Có câu :" Đàn ông nông nổi giếng khơi
Đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu"
Tôi không biết điều đó có đúng không nữa, nhưng theo mẹ kể , ông ngoại tôi hy sinh từ thời kháng chiến chống pháp. Một mình ngoại tần tảo thay chồng dạy bảo nuôi nấng 4 người con nên người. Ngoại là con thầy đồ nên văn hay chữ tốt, thuộc làu làu truyện kiều và không biết cơ man nào là những câu chuyện lý thú.
Thích nhất là những tối mùa đông, mấy đứa nhỏ chúng tôi được ngồi quanh ngoại nghe truyện cổ tích,ngoại nhẩn nha vừa nhai trầu vừa kể những câu chuyện thần tiên, chốc chốc lại đưa tay nhè nhẹ vuốt quết trầu trên khóe miệng. Cái động tác vừa nhàn tản vừa thung dung thật lạ. Lứa trẻ chúng tôi cứ há hốc mồm mà nghe, mặc cái lạnh, mặc gió mùa mùa đông bắc đang rít ngoài sân. Đôi khi tôi vẫn còn cảm thấy như mùi trầu nồng ấm còn thoang thoảng đâu đó quanh quẩn, đằm sâu trong ký ức. Ước gì một lần thôi con lại được ngoại sai đi lấy cơi trầu cho ngoại, ngoại ơi !!!...
Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2015
ĐỊNH MỆNH
Em đứng lại
mười ngón chân mọc rễ bám vào
mơ hồ thời gian
phủ rêu phong màu úa
sợi tóc mỏng manh
em níu vào trượt ngã
gió cồn cào hoang hoải phía
sau lưng
Em đứng lại
ở nơi tận cùng
giận hờn buông bỏ
chôn vùi thương nhớ
không còn con đường dưới bước chân
giận hờn buông bỏ
chôn vùi thương nhớ
không còn con đường dưới bước chân
rát bỏng
lằn sẹo ký ức anh
Em đứng lại
con chim tật nguyền chết khát bên dòng trong
Thứ Hai, 16 tháng 11, 2015
Thứ Năm, 22 tháng 10, 2015
HÀ NỘI CỦA TÔI
HÀ NỘI CỦA TÔI
Hà Nội của tôi
năm cửa ô xưa giờ mở ra trăm
ngàn hướng
những ngả đường chật cứng
hương hoa sữa thơm nồng lẫn
trong mùi xăng xe
đàn ông , phụ nữ , trẻ con ,
người già
mỗi người đều thành kẻ Ninza
giấu mặt
Hà Nội của tôi
những tòa nhà mọc lên cao
ngất
rau không trồng dưới đất
bắp cải xanh, cà chua đỏ lấp
ló tầng thượng những ngôi nhà
Hà Nội của tôi
đường bỗng hóa thành sông sau
chỉ một cơn mưa
váy vén cao nõn nà, em duyên
dáng lạ
anh tranh thủ cũng được vài
con cá
hạnh phúc đơn sơ khúc khích
tiếng cười
Hà Nội của tôi
thương lắm những con người
cuộc sống mưu sinh lo toan
vất vả
sớm nay mẹ già xách làn đi
chợ
tính toán chi li mặc cả từng
quả ớt, cọng hành
vẫn nhớ mua ủ lấy ấm trà xanh
cho chồng cùng bạn văn thơ
đàm đạo
Hà Nội của tôi
em đến công sở thướt tha váy
áo
không quên tòng teng thêm chiếc
cặp lồng cơm
giữ da đẹp dáng phải ăn lắm
rau xanh
để giành tiền mua sữa cho
con, lon bia cho chồng bữa chiều thêm rôm rả
Hà Nội của tôi
Hồ Tây xanh những chiều lộng
gió
anh xe ôm vắng khách chở vợ
ngắm mây trời
Hà Nội của tôi
lạ lắm những con người
sáng café, chiều sân quần đánh
bóng
một bước lên xe, áo quần xúng
xính
tiền tiêu không hết mà chẳng
phải làm gì
buôn nước bọt cũng đã đủ uy
nghi
Hà Nội của tôi
Cây xanh chặt bớt rồi, chim
cũng đã bỏ đi
khách sạn nhà hàng mọc lên
như nấm
vũ trường lập lòe những cô
chiêu, cậu ấm
lẫn đâu đó “ Xuân Tóc Đỏ “
vật vờ
…..
Hà Nội của tôi
đẹp tựa một bài thơ
có xa hoa và có cả giọt mồ
hôi, nước mắt
đôi khi bỗng thấy mình như
người hành khất
nghèo nàn đến cả một giấc mơ
Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2015
KÝ ỨC
-
Tuần trước chị ấy
còn qua chỗ em làm, tươi roi rói , nói nói, cười cười...
-
Hôm qua cô ấy còn
hỏi thăm cái chân tôi đỡ đau chưa ...
...
Mùi những dải lan và ly vàng ngào ngạt lẫn trong
mùi trầm hương và mùi nến đốt, tất cả hòa quện để át đi mùi tử khí.
Tiếng bước chân sột soạt của từng đoàn người
dài ngắn, tiếng sụt sịt của ai đó, tiếng lào xào của những lời chia sẻ, tiếng
đọc lời điếu và rất mảnh lẩn khuất đâu đó tiếng con muỗi vo ve khi còn khi mất,
mơ hồ gần xa …
Những bàn tay vội nắm, vội buông, siết chặt,
hững hờ, đôi cây nến lừng lững cháy soi khuôn mặt cô ấy phảng phất cười, phảng
phất buồn. Cái ảnh cô ấy chụp khi nào không biết nữa, có gì đó như sai lạc , lạ
lẫm … Cái khóe miệng như cười lại như trễ xuống hờn dỗi, đôi mắt nhìn xuyên
thấu nhưng lại xa xăm tận đâu đó cùng tận …
Đã bao lâu anh không nhớ nữa đã không nhìn chăm
chú như thế, không nhớ lần cuối anh nhìn vào đôi mắt cô là khi nào, lần cuối đôi
môi cô cười thế nào … Ngôi nhà rộng lớn, chiếc giường thênh thang … “ Sao cái
hộp gỗ kia lại quá rộng so với thân hình cô ấy “ . Ý nghĩ đâm suốt qua ngực
trái và mắc lại ở đó. Anh đờ đẫn trôi trong tất cả như trong một dòng sông rầm
rì, mù mờ, đặc quánh …
Mới sáng nay …
Cô ấy vẫn như thế, trở dậy từ tờ mờ, rồi lanh
canh chi đó dưới bếp, rồi gọi con dậy cho kịp giờ học, rồi gì không thể nhớ được …
tiếng bước chân cô ấy thoăn thoắt đi lên đi xuống … Hình như trong bữa ăn sáng
cô lặng lẽ hơn, mắt cô mọng đỏ … cái dáng tất tả dắt xe ra cửa là hình ảnh cuối
cùng… Sao anh không dắt xe ra hộ cô, có thể anh đã kịp nói với cô một câu gì đó, có thể cô đã không lơ là khi điều
khiển xe chạy trên đường …
Ừ! Mới
sáng hôm nay thôi… còn hôm qua … ý nghĩ bỗng hẫng xuống, bị chặt đứt ở đấy. Cô
ấy như thế nào nhỉ, hình như cũng như thế, cũng lanh canh đâu đó dưới bếp, cũng
gọi con bằng cái giọng quen thuộc ấy, cũng đi lên đi xuống bằng những bước chân
thăn thoắt ấy , rồi cười, rồi nói, rồi đôi lúc đôi mắt cũng mòng mọng đỏ như
thế … Trí nhớ bị đóng băng trong cái dòng sông chết tiệt …
Sao anh có thể nhớ cô cười thế nào trong ngày
anh nhìn thấy cô lần đầu tiên, anh có thể nhớ cô đã nhận lời yêu anh như thế
nào, thậm chí hôm đó cô để xõa tóc ra sao, cô mặc chiếc áo màu gì, ánh mắt cô
như thế nào và mùi hương phảng phất từ mái đầu mới gội của cô … nhưng anh không
nhớ nổi ngày hôm qua và hình như từ ngày cô theo anh về… Cô lặng lẽ làm việc,
lặng lẽ sinh con, lặng lẽ già đi như thế nào.
Ừ ! mới hôm qua, mới hôm kia , mới tuần
trước… Người ta thường gợi lại chút ký ức cuối cùng về một người nào đó vừa đi
qua trong cuộc đời, vì ngày hôm ấy là ngày cuối cùng. Tất cả đã khép lại bằng
một sự ra đi của định mệnh … Còn với anh thì hình như ngoài ký ức về ngày hôm
qua sẽ là … ý nghĩ về ngày mai …
Thứ Hai, 28 tháng 9, 2015
!!!
Xoe tròn hạt nắng đem phơi
giăng sợi mưa mắc giữa trời mà hong
rủ mây phiêu lạc bềnh bồng
ấp ôm ngọn gió tồng ngồng mà ru
giấu vào túi tiếng chim gù
lỡ tay rớt tiếng chuông chùa vỡ tan
...
Ôm đồm rồi lại trống không
một mình ta với mênh mông thu vàng
giăng sợi mưa mắc giữa trời mà hong
rủ mây phiêu lạc bềnh bồng
ấp ôm ngọn gió tồng ngồng mà ru
giấu vào túi tiếng chim gù
lỡ tay rớt tiếng chuông chùa vỡ tan
...
Ôm đồm rồi lại trống không
một mình ta với mênh mông thu vàng
!!!
Long lanh
long lanh
nhặt lên
ngắm nghía
giọt nước mắt chính mình
ngạc nhiên
xa lạ
Nỗi đau
chìm khuất
đến
......vô hình
long lanh
nhặt lên
ngắm nghía
giọt nước mắt chính mình
ngạc nhiên
xa lạ
Nỗi đau
chìm khuất
đến
......vô hình
Thứ Ba, 22 tháng 9, 2015
HÀ NỘI TUỔI THƠ TÔI
Cái thời nhón chạy bàn chân đất
vỉa hè nham nhở nóng như rang
nhà nối nhà lô xô thâm thấp
đường xéo bàn cờ - phố dọc ngang
đời trôi xuôi ký ức ngược thời gian
vẳng đâu đây tiếng leng keng tàu điện
năm xu thôi được về cuối bến
lại là đầu ô hóa rất gần
con ngõ nhỏ sâu hun hút lắng trầm
mặt trời nghiêng qua ô cửa sổ
dấu chân còn đây hằn in nỗi nhớ
nơi con ngóng mẹ chiều tan ca
con đường nào rồi cũng trở về nhà
góc sân những hòn sỏi ô ăn quan vẫn nằm im chờ đợi
oẳn tù tì .. tiếng cười pha lê vỡ
vùi giấc mơ thoang thoảng mùi trầu
tranh nhau thổi chiếc que kem lần đầu
buốt tê lưỡi mà bốc hơi như khói
chùm sấu chín ửng vàng đong đưa vẫy gọi
chiều mưa hiên nhà gấp thuyền giấy thả chơi
khoảng sân chật hẹp nên ấm tình người
vòm xanh yên ả chim ríu ran làm tổ
ngày giáp tết mùi pháo len trong gió
lửa bập bùng nồi luộc bánh chưng chung
này chúng mày có còn nhớ hay không
cái Phượng, cái Thanh, cái Hương, thằng Đạt
cuộc trốn tìm ú tim hồi hộp
con phố nhỏ bỗng hóa sân chơi
" có chuyến tầu nào về lại tuổi thơ tôi
xin cuộc đời cho tôi mua một vé..."
vỉa hè nham nhở nóng như rang
nhà nối nhà lô xô thâm thấp
đường xéo bàn cờ - phố dọc ngang
đời trôi xuôi ký ức ngược thời gian
vẳng đâu đây tiếng leng keng tàu điện
năm xu thôi được về cuối bến
lại là đầu ô hóa rất gần
con ngõ nhỏ sâu hun hút lắng trầm
mặt trời nghiêng qua ô cửa sổ
dấu chân còn đây hằn in nỗi nhớ
nơi con ngóng mẹ chiều tan ca
con đường nào rồi cũng trở về nhà
góc sân những hòn sỏi ô ăn quan vẫn nằm im chờ đợi
oẳn tù tì .. tiếng cười pha lê vỡ
vùi giấc mơ thoang thoảng mùi trầu
tranh nhau thổi chiếc que kem lần đầu
buốt tê lưỡi mà bốc hơi như khói
chùm sấu chín ửng vàng đong đưa vẫy gọi
chiều mưa hiên nhà gấp thuyền giấy thả chơi
khoảng sân chật hẹp nên ấm tình người
vòm xanh yên ả chim ríu ran làm tổ
ngày giáp tết mùi pháo len trong gió
lửa bập bùng nồi luộc bánh chưng chung
này chúng mày có còn nhớ hay không
cái Phượng, cái Thanh, cái Hương, thằng Đạt
cuộc trốn tìm ú tim hồi hộp
con phố nhỏ bỗng hóa sân chơi
" có chuyến tầu nào về lại tuổi thơ tôi
xin cuộc đời cho tôi mua một vé..."
Thứ Bảy, 19 tháng 9, 2015
Ghen
Lân đầu tiên
trời sập
vô định một mình
muốn tắm sông dù chẳng biết bơi
Lần thứ hai
trời khóc
tìm tình địch
muốn ngồi tù bóc lịch đếm lá rơi
Lần thứ ba
xanh ngăn ngắt mây trời
muốn lau giùm "người ta " giọt nước mắt
Lần thứ ... n
nhẹ hều ... một nu cười
trời sập
vô định một mình
muốn tắm sông dù chẳng biết bơi
Lần thứ hai
trời khóc
tìm tình địch
muốn ngồi tù bóc lịch đếm lá rơi
Lần thứ ba
xanh ngăn ngắt mây trời
muốn lau giùm "người ta " giọt nước mắt
Lần thứ ... n
nhẹ hều ... một nu cười
Thứ Hai, 14 tháng 9, 2015
LẺ
Gió
đến từ cùng từ một hướng
vật vã như thế
cồn cào như thể
hòa cùng nhau vẫn trơ trọi lẻ
loi
buốt lạnh
chẳng có đôi
Ta
đến từ hai nửa
quấn quýt như thế
u mê thư thể
nồng nàn
hòa cùng nhau vẫn chung một
đơn côi
Chúng ta
lẻ loi và cô đơn như gió
đủ chỗ trú thêm cho một người
….
Ai là người thứ ba thì cũng
vậy mà thôi !
( em , cô ấy ai là người thứ
ba, hình như là anh, là chính anh đấy )
Chủ Nhật, 13 tháng 9, 2015
Tháng chín anh có nhớ
Tháng chín rồi anh có nhớ
không anh
gió se lạnh quờ vai em khẽ
nhắc
tháng chín cũ mèm dửng dưng
đâu khác
chỉ khác xíu thôi - anh đã rất rất xa
Phố đỏng đảnh chợt nắng lại
chợt mưa
dại dột thế con đường dài nằm
đợi
em thảng thốt giấu vội vàng
câu hỏi
tháng chín ngày này anh có
nhớ gì không
Quán vẫn vắng như thế - lâng
châng
thêm muỗng đường khuấy cho
tan lời hứa
“ cây cơm nguội vàng cây bàng
lá đỏ ”
nằm kề bên nhau lạc lõng giữa
phố đông
Thiếu cái nắm tay - hờn dỗi
thoáng nhẹ tênh
hạnh phúc nhé - thử giả vờ
rộng lượng
anh sẽ chẳng nhớ đâu mà - tháng
chín
cái thành phố ồn ào đáng ghét
của riêng em
Thứ Tư, 9 tháng 9, 2015
Con gái
Hôm nay con gái đã chính thức trở thành sinh viên trường ĐH Ngoại thương. Một kỳ thi vất vả với những lo lắng vui buồn đã khép lại, mở ra một chân trời mới cho con. Chúc con gái mạnh khỏe để bước tiếp những bước đi tự tin đến tương lai
Thứ Hai, 31 tháng 8, 2015
!!!
Tiền tiêu vèo đã hết
buồn tẻo teo mãi còn
thời gian sắp khánh kiệt
vẫn thừa thãi cô đơn
......
Hết tiền rao bán nụ cười
khuyến mại thêm cả một tôi theo cùng
.............
buồn tẻo teo mãi còn
thời gian sắp khánh kiệt
vẫn thừa thãi cô đơn
......
Hết tiền rao bán nụ cười
khuyến mại thêm cả một tôi theo cùng
.............
Thứ Năm, 20 tháng 8, 2015
Rơi !
Biết chấp nhận từng úa vàng thong thả - rơi - cố níu với, cành cây chưa lần lầm lỗi - mùa thu cũng nào có lỗi lầm gì - chỉ là lá muốn một lần rong chơi - một lần thôi - không còn cảm thấy mình phải cố xanh tươi vẫy tay ra chiều vui vẻ - vừa lìa cành đã se sắt nhớ - đau đớn vụn vỡ là cái giá của tự do - vết sẹo sẽ liền cành và dòng ngấn nhựa sẽ khô - vẽ vào khoảng không một con đường - con đường chỉ lần thôi cho một mình bơ vơ rong ruổi - có kịp không cái ngoái nhìn tiếc nuối - chao nghiêng xanh xanh vút khoảng trời ...
Rồi mai kia khô xác ở nơi nào đó - rất xa xôi - im lìm giữa màu nâu của đất - không còn buồn vui vì những điều được mất - chỉ còn lại trong ký ức - một lần lá đã bay bổng tới giấc mơ ...
Rồi mai kia khô xác ở nơi nào đó - rất xa xôi - im lìm giữa màu nâu của đất - không còn buồn vui vì những điều được mất - chỉ còn lại trong ký ức - một lần lá đã bay bổng tới giấc mơ ...
Thứ Tư, 12 tháng 8, 2015
NGHÈO !!!
VÁY !
Mấy em tre trẻ ở cơ quan thỉnh thoảng lại xuýt xoa khi thấy cô diện một cái váy mới. Nhiều em nói với giọng rất chi là ghen tỵ - Chị mặc cả tháng cũng không quay vòng hết các loại váy ấy nhỉ. Cô cũng không nhớ nổi mình có bao nhiêu cái váy. Cơ quan cô nằm ở một con phố được mệnh danh là thiên đường thời trang, Một bước ra cửa là đã hoa cả mắt với những " ma - nơ - canh " đứng ngồi đủ loại, xanh đỏ tím vàng dài ngắn các kiểu váy với các hãng nổi tiếng như newnem, format, fantio...Không biết từ khi nào cô đam mê với cái loại chết tiệt đó, dáng cô chuẩn nên cứ dại dột mặc thử vào là y như mấy em bán hàng cứ trố mắt mà trầm trồ mà xuýt xoa... Ờ! thì nghệ thuật bán hàng mà...Và thế là bộ sưu tập của cô cứ càng ngày càng chồng chất. Chả biết cô có xinh đẹp hơn nhờ có chúng hay không nhưng hôm thì cô như một con công xòe đuôi rực rỡ, hôm thì nhã nhặn trong bộ công sở, hôm lại quý phái trong bộ lễ phục... Cô có gu và con mắt thẩm mỹ rất khá nhưng đôi khi cô mặc kệ chúng trôi nổi theo cảm hứng của mình, và cô cũng chẳng để tâm là mình mặc cái gì nữa...
Có một chiếc váy trong bộ sưu tập ấy, một chiếc váy mà không mấy khi cô còn mặc vì nó đã quá cũ và quá lỗi thời. Một chiếc váy hoa xanh lơ xòe rộng với những nếp gấp nhỏ, chiếc váy dài quá đầu gối với một chiếc nơ thắt ngang eo... nó đã từng là vật báu của cô, niềm vui vô hạn của cô và hạnh phúc dường như vẫn còn đó trong từng nếp gấp, từng đường may... cô đã từng mặc nó đi đám cưới bạn bè, đi chơi xa, chơi gần , đi làm ... chiếc váy duy nhất của cô ngày đó. Cô còn nhớ ngày đó vợ chồng cô nghèo lắm, lo đủ ăn đủ mặc và học hành cho con đã là một bài toán nan giải. Cô chỉ có vài bộ quần áo đủ tươm tất để không bị coi thường, đa số quần áo cũng là do chồng mua cho. Thủa đó phụ nữ cũng chưa mấy ai mặc váy như bây giờ. Ngày em chồng làm đám cưới, cô loay hoay không biết mặc gì trong một ngày trọng đại như vậy, bởi cô được giao nhiệm vụ đi sau mẹ và em chồng để cầm phong bì ( Ngày đó chưa có hộp quả tim như bây giờ ). Chồng cô đưa cô đi thuê một chiếc váy ở của hàng váy cưới, chiếc váy màu tím sim tuyệt đẹp, nó vừa khít như thể họ may cho chính cô vậy, cô thướt tha trong sảnh khách sạn và thầm kiêu hãnh trước bao đôi mắt ngưỡng mộ, ngày đó cô đã là gái một con nhưng do ăn còn chưa đủ no ấy chứ, thế nên đường eo chuẩn không cần chỉnh, với đôi chân dài và tóc vấn cao... Một kỷ niệm đẹp đẽ được cô xếp lại với những lo toan thường nhật.
Một buổi trưa tháng sáu, nắng đến nỗi nóng chảy cả mặt đường nhựa, chồng ghé qua cơ quan cô rủ đi ... mua váy... Thời đó phụ nữ đã bắt đầu ... tung bay là ... tung bay ... khắp phố phường. Chắc chồng mới có khoản gì đó hời hời, cán bộ nhà nước thì cái khoản đó khó lắm. Chắc nhìn người ta đẹp nên chạnh lòng thương vợ. Qua năm bảy cửa hàng toát mồ hôi cởi ra, mặc vào, cô chọn được chiếc váy ấy. Nó đã cùng cô thướt tha, đã tung bay khắp khố phường biết bao ngày tháng ...giờ nó nằm đó, thi thoảng cô giở ra ngắm nghía và ... thở dài !.
Giờ thì cô tự ... sướng.
Có lúc cô thấy tiêng tiếc, giá vợ chồng cô cứ nghèo như vậy có lẽ cô vẫn còn được thêm những lần nữa ...được vui. Giá cô đừng phải nhìn một người đàn bà khác già hơn mình, xấu hơn mình, eo bánh mỳ to hơn mình xúng xính trong một bộ váy ... cùng chồng mình với nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện...
Và thế là ...mỗi lần thở dài là ...mỗi lần bộ sưu tập của cô lại thêm một cái váy mới ...
THƯỞNG
Thủa xa xưa đó cô làm giáo viên, cái nghề nói thì nhiều mà lương thì ít, tháng có ba mươi ngày mà tiền thì cứ quá bán là đã veo veo đi đâu ấy. Thế nên trường ca muôn thủa của cô và chồng là rau xào và .. xào rau, cố gắng có lạng thịt hay quả trứng thì để giành cho con. Thi thoảng có thêm nốt nhấn là vài vụn tóp mỡ đã o la la... rộn rã niềm vui. Đầu tháng lĩnh lương là đã phải mua dự trữ gạo, dầu đun, mắm và... mỡ... Còn sau đó thì ... xanh xanh ngắt ... ước mơ.
Cô nhớ tết năm đó, lĩnh thưởng xong việc đầu tiên của cô là ra ngay chợ và ... chiều đến cô đón chồng đi làm về với nụ cười tươi roi rói và tíu tít khoe ngay : " Em lĩnh thưởng tết rồi, mua được hẳn 2 kg mỡ để giành, vợ chồng mình không lo đến hết tháng giêng ấy chứ...".
Ăn rau nhẹ bụng và ... ngày tháng trôi qua cứ ... nhẹ tênh
Tết năm nay, công ty mở tiệc chiêu đãi, túi quà tết và phong bì thưởng ... cô không tính được bao nhiêu kg ... mỡ nữa
Cô uống khá nhiều rượu, cố lái xe trở về nhà nhưng đầu óc cô lại ngược ... đường về ký ức ... " rau xào " ngày xa xưa ấy... nước mắt cô lặng lẽ rơi ... Lạnh tê tái ...
ƯỚC !
Ngày ấy chồng cô vừa đi làm vừa đi học để lấy cái bằng đại học thứ hai. " Ba ngọn nến lung linh" cùng sống trong một căn nhà cấp 4 của nhà ngoại. Gió to thì mâm cơm đầy sạn vì cát lọt qua mái ngói, mưa thì lấy mảnh mưa che lên đình màn cho khỏi ướt, tiền để làm cái trần giả cũng không có nổi. Chồng thường cởi trần ngồi dưới hàng hiên kê vở lên bậc thềm, dưới ngọn đèn vàng tù mù... lúc ấy con cô còn bé lắm mới hơn một tuổi, tối đến cô thường vừa chơi với con vừa thỉnh thoảng liếc nhìn chồng, cái dáng cao dong dỏng bị gò xuống lom khom trông thật tội, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán vì có cái quạt con con nhường cho vợ và con mất rồi. Cô đã không dưới một lần ước : " Nếu sau này có tiền, việc đầu tiên cô sẽ mua cho chồng một cái bàn học tử tế...".
Giờ nhà cao cửa rộng, chả thiếu thứ gì. Chồng đã có phòng làm việc riêng, cô lại không còn ngắm chồng như thế nữa...
KẾT
Cô biết cô là người có lỗi khi cứ hay quay đầu nhìn lại phía sau, cô không phải là một người đàn bà thông minh để nắm giữ và hưởng thụ ...
Cô có được một mặt trời rực rỡ, nhưng sao cô thèm đến vậy một ngọn nến nhỏ nhoi trong đêm tối, một ngọn nến sáng soi cho riêng cô...
Mấy em tre trẻ ở cơ quan thỉnh thoảng lại xuýt xoa khi thấy cô diện một cái váy mới. Nhiều em nói với giọng rất chi là ghen tỵ - Chị mặc cả tháng cũng không quay vòng hết các loại váy ấy nhỉ. Cô cũng không nhớ nổi mình có bao nhiêu cái váy. Cơ quan cô nằm ở một con phố được mệnh danh là thiên đường thời trang, Một bước ra cửa là đã hoa cả mắt với những " ma - nơ - canh " đứng ngồi đủ loại, xanh đỏ tím vàng dài ngắn các kiểu váy với các hãng nổi tiếng như newnem, format, fantio...Không biết từ khi nào cô đam mê với cái loại chết tiệt đó, dáng cô chuẩn nên cứ dại dột mặc thử vào là y như mấy em bán hàng cứ trố mắt mà trầm trồ mà xuýt xoa... Ờ! thì nghệ thuật bán hàng mà...Và thế là bộ sưu tập của cô cứ càng ngày càng chồng chất. Chả biết cô có xinh đẹp hơn nhờ có chúng hay không nhưng hôm thì cô như một con công xòe đuôi rực rỡ, hôm thì nhã nhặn trong bộ công sở, hôm lại quý phái trong bộ lễ phục... Cô có gu và con mắt thẩm mỹ rất khá nhưng đôi khi cô mặc kệ chúng trôi nổi theo cảm hứng của mình, và cô cũng chẳng để tâm là mình mặc cái gì nữa...
Có một chiếc váy trong bộ sưu tập ấy, một chiếc váy mà không mấy khi cô còn mặc vì nó đã quá cũ và quá lỗi thời. Một chiếc váy hoa xanh lơ xòe rộng với những nếp gấp nhỏ, chiếc váy dài quá đầu gối với một chiếc nơ thắt ngang eo... nó đã từng là vật báu của cô, niềm vui vô hạn của cô và hạnh phúc dường như vẫn còn đó trong từng nếp gấp, từng đường may... cô đã từng mặc nó đi đám cưới bạn bè, đi chơi xa, chơi gần , đi làm ... chiếc váy duy nhất của cô ngày đó. Cô còn nhớ ngày đó vợ chồng cô nghèo lắm, lo đủ ăn đủ mặc và học hành cho con đã là một bài toán nan giải. Cô chỉ có vài bộ quần áo đủ tươm tất để không bị coi thường, đa số quần áo cũng là do chồng mua cho. Thủa đó phụ nữ cũng chưa mấy ai mặc váy như bây giờ. Ngày em chồng làm đám cưới, cô loay hoay không biết mặc gì trong một ngày trọng đại như vậy, bởi cô được giao nhiệm vụ đi sau mẹ và em chồng để cầm phong bì ( Ngày đó chưa có hộp quả tim như bây giờ ). Chồng cô đưa cô đi thuê một chiếc váy ở của hàng váy cưới, chiếc váy màu tím sim tuyệt đẹp, nó vừa khít như thể họ may cho chính cô vậy, cô thướt tha trong sảnh khách sạn và thầm kiêu hãnh trước bao đôi mắt ngưỡng mộ, ngày đó cô đã là gái một con nhưng do ăn còn chưa đủ no ấy chứ, thế nên đường eo chuẩn không cần chỉnh, với đôi chân dài và tóc vấn cao... Một kỷ niệm đẹp đẽ được cô xếp lại với những lo toan thường nhật.
Một buổi trưa tháng sáu, nắng đến nỗi nóng chảy cả mặt đường nhựa, chồng ghé qua cơ quan cô rủ đi ... mua váy... Thời đó phụ nữ đã bắt đầu ... tung bay là ... tung bay ... khắp phố phường. Chắc chồng mới có khoản gì đó hời hời, cán bộ nhà nước thì cái khoản đó khó lắm. Chắc nhìn người ta đẹp nên chạnh lòng thương vợ. Qua năm bảy cửa hàng toát mồ hôi cởi ra, mặc vào, cô chọn được chiếc váy ấy. Nó đã cùng cô thướt tha, đã tung bay khắp khố phường biết bao ngày tháng ...giờ nó nằm đó, thi thoảng cô giở ra ngắm nghía và ... thở dài !.
Giờ thì cô tự ... sướng.
Có lúc cô thấy tiêng tiếc, giá vợ chồng cô cứ nghèo như vậy có lẽ cô vẫn còn được thêm những lần nữa ...được vui. Giá cô đừng phải nhìn một người đàn bà khác già hơn mình, xấu hơn mình, eo bánh mỳ to hơn mình xúng xính trong một bộ váy ... cùng chồng mình với nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện...
Và thế là ...mỗi lần thở dài là ...mỗi lần bộ sưu tập của cô lại thêm một cái váy mới ...
THƯỞNG
Thủa xa xưa đó cô làm giáo viên, cái nghề nói thì nhiều mà lương thì ít, tháng có ba mươi ngày mà tiền thì cứ quá bán là đã veo veo đi đâu ấy. Thế nên trường ca muôn thủa của cô và chồng là rau xào và .. xào rau, cố gắng có lạng thịt hay quả trứng thì để giành cho con. Thi thoảng có thêm nốt nhấn là vài vụn tóp mỡ đã o la la... rộn rã niềm vui. Đầu tháng lĩnh lương là đã phải mua dự trữ gạo, dầu đun, mắm và... mỡ... Còn sau đó thì ... xanh xanh ngắt ... ước mơ.
Cô nhớ tết năm đó, lĩnh thưởng xong việc đầu tiên của cô là ra ngay chợ và ... chiều đến cô đón chồng đi làm về với nụ cười tươi roi rói và tíu tít khoe ngay : " Em lĩnh thưởng tết rồi, mua được hẳn 2 kg mỡ để giành, vợ chồng mình không lo đến hết tháng giêng ấy chứ...".
Ăn rau nhẹ bụng và ... ngày tháng trôi qua cứ ... nhẹ tênh
Tết năm nay, công ty mở tiệc chiêu đãi, túi quà tết và phong bì thưởng ... cô không tính được bao nhiêu kg ... mỡ nữa
Cô uống khá nhiều rượu, cố lái xe trở về nhà nhưng đầu óc cô lại ngược ... đường về ký ức ... " rau xào " ngày xa xưa ấy... nước mắt cô lặng lẽ rơi ... Lạnh tê tái ...
ƯỚC !
Ngày ấy chồng cô vừa đi làm vừa đi học để lấy cái bằng đại học thứ hai. " Ba ngọn nến lung linh" cùng sống trong một căn nhà cấp 4 của nhà ngoại. Gió to thì mâm cơm đầy sạn vì cát lọt qua mái ngói, mưa thì lấy mảnh mưa che lên đình màn cho khỏi ướt, tiền để làm cái trần giả cũng không có nổi. Chồng thường cởi trần ngồi dưới hàng hiên kê vở lên bậc thềm, dưới ngọn đèn vàng tù mù... lúc ấy con cô còn bé lắm mới hơn một tuổi, tối đến cô thường vừa chơi với con vừa thỉnh thoảng liếc nhìn chồng, cái dáng cao dong dỏng bị gò xuống lom khom trông thật tội, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán vì có cái quạt con con nhường cho vợ và con mất rồi. Cô đã không dưới một lần ước : " Nếu sau này có tiền, việc đầu tiên cô sẽ mua cho chồng một cái bàn học tử tế...".
Giờ nhà cao cửa rộng, chả thiếu thứ gì. Chồng đã có phòng làm việc riêng, cô lại không còn ngắm chồng như thế nữa...
KẾT
Cô biết cô là người có lỗi khi cứ hay quay đầu nhìn lại phía sau, cô không phải là một người đàn bà thông minh để nắm giữ và hưởng thụ ...
Cô có được một mặt trời rực rỡ, nhưng sao cô thèm đến vậy một ngọn nến nhỏ nhoi trong đêm tối, một ngọn nến sáng soi cho riêng cô...
Thứ Ba, 4 tháng 8, 2015
...
Ngày còn nồng
búp sen xanh ngơ ngác
đừng vội cuốn lá tàn xơ xác
hạ đau!
....
búp sen xanh ngơ ngác
đừng vội cuốn lá tàn xơ xác
hạ đau!
....
Có một giọt sương rơi trên chiếc lá sen
chiếc lá sen còn sót lại của mùa hè rực rỡ
giọt sương khóc vì lá khô sắp vỡ
hay vì mùa đã lặng lẽ bỏ đi
chiếc lá sen còn sót lại của mùa hè rực rỡ
giọt sương khóc vì lá khô sắp vỡ
hay vì mùa đã lặng lẽ bỏ đi
...
Thứ Bảy, 1 tháng 8, 2015
Đôi mắt
Khi ẩn sâu trong đáy mắt anh
một chút điên điên một thoáng dại
chấp chới ánh lửa đam mê
khúc nhạc tình rung khe khẽ
em biết mình được yêu
Khi sẫm tối như một áng mây chiều
loang loáng nước rưng rưng khóe mắt
trái tim ngân bản tình ca đẹp nhất
biết mình yêu thật nhiều
Ngay cả khi đáng sợ biết bao nhiêu
đau đớn ngập tràn mịt mù giông bão
ánh mắt anh như chớp giật gió gào
em vẫn tìm được tình yêu thương chân thật
Nhưng giờ đây điều em sợ nhất
đôi mắt anh trống rỗng một khoảng không
không đam mê, không hờn giận bão giông
soi vào đó em biết mình hóa đá
một chút điên điên một thoáng dại
chấp chới ánh lửa đam mê
khúc nhạc tình rung khe khẽ
em biết mình được yêu
Khi sẫm tối như một áng mây chiều
loang loáng nước rưng rưng khóe mắt
trái tim ngân bản tình ca đẹp nhất
biết mình yêu thật nhiều
Ngay cả khi đáng sợ biết bao nhiêu
đau đớn ngập tràn mịt mù giông bão
ánh mắt anh như chớp giật gió gào
em vẫn tìm được tình yêu thương chân thật
Nhưng giờ đây điều em sợ nhất
đôi mắt anh trống rỗng một khoảng không
không đam mê, không hờn giận bão giông
soi vào đó em biết mình hóa đá
Thứ Ba, 21 tháng 7, 2015
Giấc mơ
Nếu tất cả chỉ là giấc mơ dài
hạnh phúc
nụ cười
anh và em
chưa từng là thật
chưa từng là thật
nước mắt
nỗi buồn
của hai ta
chưa phải lựa chọn giữa được và mất
...chia đôi !
Nếu tất cả chỉ là giấc mơ thôi
anh có giật mình đánh thức em trở dậy ?
Thứ Ba, 14 tháng 7, 2015
Chán
Thỉnh thoảng tôi thích lang thang một mình, có một lần ngồi cafe ở một quán vắng ven hồ ngẫu nhiên nghe được câu chuyện của ba người đàn bà, họ đều đã trung trung tuổi ăn mặc khá sang trọng và hình như họ đều đang có tâm trạng ... chán...
Người đàn bà thứ nhất là thợ làm tóc khá nổi tiếng ở Hà Thành trông rất mốt thời thượng loe toe kể :
Tớ chán quá rồi, Lão Lùn nhà tớ ( tên gọi yêu của chồng) thà không có tài cho nó cam, hồi còn con gái tớ chết mê chết mệt lão vì lão dẻo miệng và được đánh giá là họa sĩ có tài. Tranh lão vẽ nhiều người đặt mua nhưng lão tuyên bố không thèm bán cho những loại trọc phú chổng đít vào nghệ thuật. Cho nên tranh lão đem tặng bạn bè là chính, cứ khen đúng là tặng luôn không cần biết vợ chồn chân chạy quanh cái ghế kiếm tiền nuôi cả gia đình và nuôi cả lão ấy. Thỉnh thoảng cũng bán được cái tranh vài triệu thì nhắng nhít tụ tập bạn bè đi ăn khao,có lần đang ba hoa phét lác bị tớ lườm cho cái im tịt. Vài bữa cháy túi lại về ôm váy vợ, mà tớ thì bận bịu kiếm tiền cả ngày không ngẩng mặt lên ấy chứ có nấu nướng gì được đâu, cả nhà cứ ngày hai bận lê từ quán cơm niêu sang quán bún cháo riết canh ngan ở gần nhà, ăn quen tháng thanh toán tiền một lần....Lại thêm thằng con chả khác gì bố, chạy mấy chục triệu cộng với mối quen biết của lão chồng mới vào được cái trường Điện ảnh vậy mà nó báo hại, đang thi tốt nghiệp thì nó bỏ đi chơi với con bồ thế là treo bằng. Còn đứa con gái tớ thì lười học chỉ thích chải chuốt giống... tớ...hihi... chán ... chán kinh khủng...
Người đàn bà thứ hai trông có vẻ lịch lãm và trí thức trầm ngâm chia sẻ
Tớ có khác gì cậu, tớ làm chủ một phòng khám với hàng chục bác sĩ và y tá nói gì mọi người cũng răm rắp nghe lời thế mà có lão chồng mãi không dạy nổi, bảo lão là tớ đã phải quần quật từ sáng đến tối ở nơi làm việc rồi thì lão ấy phải biết mà quán xuyến việc nhà cho tớ chứ, làm cái chức nho nhỏ ở ngân hàng, lương tháng có chưa được ba chục triệu mà cứ làm ra vẻ quan trọng, hôm nào cũng sáu rưỡi bảy giờ mới về đến nhà thì còn làm ăn gì nữa, thỉnh thoảng còn kêu là phải họp, họp gì lão ấy, uống rượu thì không biết chỉ ngồi hóng hớt mấy thằng nhân viên, trốn việc nhà thì có. Nhà có osin và ông bà nhưng cũng phải xắn tay áo vào mà làm chứ, buổi tối tớ yêu cầu dành ra có một tiếng để kèm con học mà cứ ngáp ngắn ngáp dài rồi lại còn chít chát bị tớ mắng lại còn cãi cùn là đang làm việc. Tớ nhờ mát xa cho tớ thì được ba cái đã lăn ra ngủ, nhờ wasing nách cho tớ thì nhăn nhó nhổ được vài cái thì kêu khổ, tớ bỏ ra bảy triệu đi chục lần ở Spa thì rừng rậm Amazon biến mất vĩnh viễn chả cần đến lão ấy nữa. Có lần tức quá tớ còn cầm thước vụt cho mấy phát, mẹ chồng tớ phải xông vào cứu. Dạo này lão ấy chán tớ làm sao ấy cứ lên giường là lão lăn ra ngủ, chẳng sờ mó lấy một cái, cả ngày mệt mà đôi khi trằn trọc mãi cũng không ngủ được... chán quá rồi...
Người đàn bà thứ ba là một nhân viên quèn buồn buồn nói
Tớ có khi sướng nhất ấy nhỉ, ai trông vào cũng bảo vậy. Nhà cao cửa rộng, ô tô đuề huề, chồng làm ra tiền và có chút chức quyền, con ngoan học giỏi... người ngoài nhìn vào thèm thuồng thậm chí mấy cô gái chưa chồng lấy đó làm ao ước. Nhưng có ai biết tớ cũng chán lắm rồi, tớ chả khác gì osin trong nhà khi vui thì được chồng chìa ra cho nửa nụ cười còn thì như cái thùng rác để chồng trút những cái cáu giận không đâu. Thỉnh thoảng lại được chồng giáo dục công dân về sức mạnh của tiền và quyền.Hai cậu chính là tấm gương mà chồng tớ mang cho tớ soi, giờ thì tớ chỉ còn cách để bảo vệ chút lòng tự trọng cuối cùng của mình là từ chối tiền của chồng, tớ không thèm bất cứ đồng tiền nào chồng đưa nữa và với đồng lương chết đói của tớ thì tớ vẫn lo được cuộc sống của tớ và hai bữa ăn cho cả nhà, và các cậu thấy tớ vẫn đàng hoàng và vui vẻ đấy chứ.Tớ cảm giác ngoài hai đứa con và cái giấy kết hôn, tớ và chồng chẳng chung nhau cái gì hết.... chán ...!
Tôi ngồi nghe chuyện và bỗng thấy cuộc sống thật phức tạp và thầm nghĩ không biết nếu ba ông chồng của ba người đàn bà này nếu có dịp hội ngộ thì họ sẽ nói gì, ước muốn gì, và họ có... chán ...không
Người đàn bà thứ nhất là thợ làm tóc khá nổi tiếng ở Hà Thành trông rất mốt thời thượng loe toe kể :
Tớ chán quá rồi, Lão Lùn nhà tớ ( tên gọi yêu của chồng) thà không có tài cho nó cam, hồi còn con gái tớ chết mê chết mệt lão vì lão dẻo miệng và được đánh giá là họa sĩ có tài. Tranh lão vẽ nhiều người đặt mua nhưng lão tuyên bố không thèm bán cho những loại trọc phú chổng đít vào nghệ thuật. Cho nên tranh lão đem tặng bạn bè là chính, cứ khen đúng là tặng luôn không cần biết vợ chồn chân chạy quanh cái ghế kiếm tiền nuôi cả gia đình và nuôi cả lão ấy. Thỉnh thoảng cũng bán được cái tranh vài triệu thì nhắng nhít tụ tập bạn bè đi ăn khao,có lần đang ba hoa phét lác bị tớ lườm cho cái im tịt. Vài bữa cháy túi lại về ôm váy vợ, mà tớ thì bận bịu kiếm tiền cả ngày không ngẩng mặt lên ấy chứ có nấu nướng gì được đâu, cả nhà cứ ngày hai bận lê từ quán cơm niêu sang quán bún cháo riết canh ngan ở gần nhà, ăn quen tháng thanh toán tiền một lần....Lại thêm thằng con chả khác gì bố, chạy mấy chục triệu cộng với mối quen biết của lão chồng mới vào được cái trường Điện ảnh vậy mà nó báo hại, đang thi tốt nghiệp thì nó bỏ đi chơi với con bồ thế là treo bằng. Còn đứa con gái tớ thì lười học chỉ thích chải chuốt giống... tớ...hihi... chán ... chán kinh khủng...
Người đàn bà thứ hai trông có vẻ lịch lãm và trí thức trầm ngâm chia sẻ
Tớ có khác gì cậu, tớ làm chủ một phòng khám với hàng chục bác sĩ và y tá nói gì mọi người cũng răm rắp nghe lời thế mà có lão chồng mãi không dạy nổi, bảo lão là tớ đã phải quần quật từ sáng đến tối ở nơi làm việc rồi thì lão ấy phải biết mà quán xuyến việc nhà cho tớ chứ, làm cái chức nho nhỏ ở ngân hàng, lương tháng có chưa được ba chục triệu mà cứ làm ra vẻ quan trọng, hôm nào cũng sáu rưỡi bảy giờ mới về đến nhà thì còn làm ăn gì nữa, thỉnh thoảng còn kêu là phải họp, họp gì lão ấy, uống rượu thì không biết chỉ ngồi hóng hớt mấy thằng nhân viên, trốn việc nhà thì có. Nhà có osin và ông bà nhưng cũng phải xắn tay áo vào mà làm chứ, buổi tối tớ yêu cầu dành ra có một tiếng để kèm con học mà cứ ngáp ngắn ngáp dài rồi lại còn chít chát bị tớ mắng lại còn cãi cùn là đang làm việc. Tớ nhờ mát xa cho tớ thì được ba cái đã lăn ra ngủ, nhờ wasing nách cho tớ thì nhăn nhó nhổ được vài cái thì kêu khổ, tớ bỏ ra bảy triệu đi chục lần ở Spa thì rừng rậm Amazon biến mất vĩnh viễn chả cần đến lão ấy nữa. Có lần tức quá tớ còn cầm thước vụt cho mấy phát, mẹ chồng tớ phải xông vào cứu. Dạo này lão ấy chán tớ làm sao ấy cứ lên giường là lão lăn ra ngủ, chẳng sờ mó lấy một cái, cả ngày mệt mà đôi khi trằn trọc mãi cũng không ngủ được... chán quá rồi...
Người đàn bà thứ ba là một nhân viên quèn buồn buồn nói
Tớ có khi sướng nhất ấy nhỉ, ai trông vào cũng bảo vậy. Nhà cao cửa rộng, ô tô đuề huề, chồng làm ra tiền và có chút chức quyền, con ngoan học giỏi... người ngoài nhìn vào thèm thuồng thậm chí mấy cô gái chưa chồng lấy đó làm ao ước. Nhưng có ai biết tớ cũng chán lắm rồi, tớ chả khác gì osin trong nhà khi vui thì được chồng chìa ra cho nửa nụ cười còn thì như cái thùng rác để chồng trút những cái cáu giận không đâu. Thỉnh thoảng lại được chồng giáo dục công dân về sức mạnh của tiền và quyền.Hai cậu chính là tấm gương mà chồng tớ mang cho tớ soi, giờ thì tớ chỉ còn cách để bảo vệ chút lòng tự trọng cuối cùng của mình là từ chối tiền của chồng, tớ không thèm bất cứ đồng tiền nào chồng đưa nữa và với đồng lương chết đói của tớ thì tớ vẫn lo được cuộc sống của tớ và hai bữa ăn cho cả nhà, và các cậu thấy tớ vẫn đàng hoàng và vui vẻ đấy chứ.Tớ cảm giác ngoài hai đứa con và cái giấy kết hôn, tớ và chồng chẳng chung nhau cái gì hết.... chán ...!
Tôi ngồi nghe chuyện và bỗng thấy cuộc sống thật phức tạp và thầm nghĩ không biết nếu ba ông chồng của ba người đàn bà này nếu có dịp hội ngộ thì họ sẽ nói gì, ước muốn gì, và họ có... chán ...không
Thứ Năm, 9 tháng 7, 2015
Lẻ
Vuốt ve bằng ánh mắt
đốt cháy nụ hôn môi
tình chỉ một đêm thôi
lần đầu tiên duy nhất
vườn địa đàng hư thực
trái cấm vụng trộm trao
đổ đầy vực khát khao
xiết dây leo vấn vít
trời lăn tròn xuống dốc
mây lặn ngụp trùng khơi...
Tình chỉ một đêm thôi
đêm mai rồi ... đêm mốt
đêm nào cũng duy nhất
bão dông cuốn mịt mù
Chuyện hai ta cùng kể
ngàn đêm lẻ một đêm...
đốt cháy nụ hôn môi
tình chỉ một đêm thôi
lần đầu tiên duy nhất
vườn địa đàng hư thực
trái cấm vụng trộm trao
đổ đầy vực khát khao
xiết dây leo vấn vít
trời lăn tròn xuống dốc
mây lặn ngụp trùng khơi...
Tình chỉ một đêm thôi
đêm mai rồi ... đêm mốt
đêm nào cũng duy nhất
bão dông cuốn mịt mù
Chuyện hai ta cùng kể
ngàn đêm lẻ một đêm...
Chủ Nhật, 28 tháng 6, 2015
Điếm ...
Cũng ngần thôi, bấy thịt da
cũng là môi mắt cũng là đong đưa
chớm mây chót đỉnh ngao du
thiên đường địa ngục tù mù như nhau
Điếm thập thành ngỡ thanh cao
thanh tân một đóa Thúy Kiều lẳng lơ
khế chua rơi rớt sân chùa
kinh tày ba vạn vẫn chưa thoát trần
Trời bày đời bể trầm luân
treo bùa bày bả mấy tầng cõi mê
phù hoa khuất lấp đường về
vợ người khắp nẻo mà chưa có chồng
Người êm ấm kẻ lạnh lùng
cười rưng khóe mắt lưng chừng bán mua
người khốn khó kẻ dư thừa
tình mang đùa giỡn cợt đùa một đêm
Son môi úa vạt lấm lem
tóc mây hương bưởi đã quen ê chề
đêm qua trăng chết bên lề
bướm vàng thoát xác - xóa thề cho ai
Thương thay cũng một kiếp người
thương thay một đóa hoa rơi vũng lầy...
cũng là môi mắt cũng là đong đưa
chớm mây chót đỉnh ngao du
thiên đường địa ngục tù mù như nhau
Điếm thập thành ngỡ thanh cao
thanh tân một đóa Thúy Kiều lẳng lơ
khế chua rơi rớt sân chùa
kinh tày ba vạn vẫn chưa thoát trần
Trời bày đời bể trầm luân
treo bùa bày bả mấy tầng cõi mê
phù hoa khuất lấp đường về
vợ người khắp nẻo mà chưa có chồng
Người êm ấm kẻ lạnh lùng
cười rưng khóe mắt lưng chừng bán mua
người khốn khó kẻ dư thừa
tình mang đùa giỡn cợt đùa một đêm
Son môi úa vạt lấm lem
tóc mây hương bưởi đã quen ê chề
đêm qua trăng chết bên lề
bướm vàng thoát xác - xóa thề cho ai
Thương thay cũng một kiếp người
thương thay một đóa hoa rơi vũng lầy...
Thứ Năm, 25 tháng 6, 2015
Niềm vui
Vui quá là vui, mừng ơi là mừng. Con gái KD dự thi cuộc thi đánh giá năng lực của trường Đại học Quốc gia khoa Sư phạm Anh đã đoạt thủ khoa với điểm tiếng Anh là 9.375 điểm và 4 môn còn lại là 106 điểm.
Mơ ước của con là đỗ vào khoa Kinh tế đối ngoại trường Ngoại Thương ( mùng 1 và mùng 2 tháng 7 mới thi) . Nhưng với kết quả này áp lực lên con sẽ giảm rất nhiều.
Chúc mừng con gái đã thành công bước đầu tiên và chúc con đạt được mọi mơ ước...
Mơ ước của con là đỗ vào khoa Kinh tế đối ngoại trường Ngoại Thương ( mùng 1 và mùng 2 tháng 7 mới thi) . Nhưng với kết quả này áp lực lên con sẽ giảm rất nhiều.
Chúc mừng con gái đã thành công bước đầu tiên và chúc con đạt được mọi mơ ước...
Thứ Tư, 24 tháng 6, 2015
Ai mua !!!
NGANG ĐÈO rao bán cái ĐÈO NGANG
KHÔNG BỎ phí hoài cái BỎ KHÔNG
CHỊU MUA tôi bán dù MUA CHỊU
NGÀN NĂM chỉ lấy lãi NĂM NGÀN ( USD )
10 năn lấy lãi 1 lần là 50 USD ( 1.100 .000 VND ) - ai có nhu cầu liên hệ ngay và trả tiền ngay... hehe
KHÔNG BỎ phí hoài cái BỎ KHÔNG
CHỊU MUA tôi bán dù MUA CHỊU
NGÀN NĂM chỉ lấy lãi NĂM NGÀN ( USD )
10 năn lấy lãi 1 lần là 50 USD ( 1.100 .000 VND ) - ai có nhu cầu liên hệ ngay và trả tiền ngay... hehe
Thứ Hai, 8 tháng 6, 2015
THỎA THUẬN VỚI NỖI NHỚ
Chẳng chối bỏ thì thôi mi cứ
đến
trói ta vào đám bụi nước li
ti
cứ phóng túng rớt rơi bên
khóe mắt
mưa tạnh rồi ngơ ngẩn cũng
tan đi
Không chờ đợi, len lén mi vẫn tới
thản nhiên thả vài đốm nắng liêu xiêu
vang đâu đó tiếng cười chưa
kịp vỡ
thờ thẫn bước chân phố hết
một chiều
Trốn cùng tận cơn mơ mi trở lại
đánh thức ta trong ảo ảnh
hoang đường
ngon ngọt dỗ dành những lời xưa cũ
khuấy đảo một bình minh đẫm
hơi sương
Ừ thì thôi thỉnh thoảng mi nhũng
nhiễu
bởi tại nắng, tại mưa, tại … cái chi chi
đừng bất chợt thích lúc nào
thì đến
quay quắt cuồng điên chẳng vì lý do gì
Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2015
Mồ hôi của mắt
Trái đất ngày càng nóng lên. Theo các nhà nghiên cứu thì con người có thể chịu đựng được tới nhiệt độ bên ngoài khoảng xấp xỉ 100 độ C. Biên độ quá rộng để sống sót, bằng cách này hay cách khác con người phải dần thích nghi, và cái cách tốt nhất để giữ thân nhiệt cơ thể ổn định là toát mồ hôi, điều đó hoàn toàn tự nhiên để không bị sốt hay đứt mạch máu não ….
Cũng là hoàn toàn tự nhiên như thế, để không đập phá, không phát điên hay không nhắm mắt lại và bước một bước cuối cùng dù biết là vực thẳm thì cơ thể cũng sẽ tiết ra một loại mồ hôi đặc biệt, cũng long lanh, cũng mặn mòi nhưng chỉ ứa ra từ đôi mắt. Không mát lạnh như mồ hôi bình thường, nước mắt nóng bỏng như dòng nham thạch nhưng lại khiến cho cái đầu nguội đi để nó khỏi nổ tung như một trái bom nguyên tử.
Nước mắt chỉ là một loại mồ hôi đặc biệt mà cơ thể phản ứng để cân bằng ( Cũng có thể là món quà tuyệt vời của Chúa Trời ). Còn khóc được là còn có hy vọng. Cứ coi như đó là một cách rửa bụi cho mắt trong sáng hơn.
Vì vậy xin đừng hỏi vì sao....Thứ Sáu, 15 tháng 5, 2015
!!!
Tình hờ như thể đi vay
yêu mang đáo nợ đắng cay cùng người
chồng tiền mua mấy vụn cười
ba đồng một mớ xuân tươi cũng vừa
lao xao kẻ bán người mua
trầu vàng cau héo duyên thừa một đôi
lẻ trăng lẻ gió lẻ tôi
vài ba cái lẻ rong chơi bụi trần
yêu mang đáo nợ đắng cay cùng người
chồng tiền mua mấy vụn cười
ba đồng một mớ xuân tươi cũng vừa
lao xao kẻ bán người mua
trầu vàng cau héo duyên thừa một đôi
lẻ trăng lẻ gió lẻ tôi
vài ba cái lẻ rong chơi bụi trần
Thứ Ba, 12 tháng 5, 2015
Con gái !
Đã hơn một lần mẹ ước mình là
trai
mẹ có ích kỷ không khi ước
con là gái
biết phận đàn bà gió bung
chéo áo
thương phận đàn bà cát bụi lấm
gót son
mẹ thấy lại mình qua nụ cười
ánh mắt của con
ngược thời gian mẹ trở về
ngày thơ dại
mẹ nhảy lò cò khi con lên ba
, mẹ rước đèn khi con lên bảy
con vào lớp một mẹ tíu tít
đến trường
mẹ học toán đố , mẹ làm tập
làm văn
thank , sory… mẹ cùng con bập
bẹ
mỗi ngày con lớn khôn mỗi
ngày mẹ thêm trẻ
tuổi thiếu nữ vụng về con tô nét
son môi
mẹ ngắm con mỉm cười mà nước mắt
rơi
cám ơn con đã đến bên đời
cho mẹ thêm một lần được sống
Mẹ nói : “khi có bầu con mẹ
ước con là trai, nhưng sau đó mẹ lại cảm ơn trời vì con là gái, con là món quà
quý nhất mà trời ban cho mẹ …” .Con cám ơn mẹ nhiều thật nhiều, mẹ đã cho con
một cuộc đời nhưng con cũng cám ơn con gái của con đã cho con được sống thêm
một cuộc đời thứ hai. Người ta nói mỗi người chỉ được sống có một lần, con hạnh
phúc mẹ nhỉ và mẹ cũng được thêm một lần vì có con đúng không … hihi. Con rất
ít viết thơ về mẹ bởi tất cả đều nhạt hoét chẳng có gì để sánh được với tình
mẹ, chẳng có câu thơ nào hay bằng lời mẹ… con chỉ thích ôm mẹ thôi… hihi
Thứ Năm, 23 tháng 4, 2015
ƯỚC GÌ
Ngày còn thơ bé
điều ước nằm trong những câu chuyện kể
nằm trong túi áo của ông bụt bà tiên
nước mắt nụ cười điều trải nghiệm để ta lớn lên
điều ước không còn viển vông mà rất thực
cơm áo gạo tiền giàu sang hạnh phúc
ta hóa kẻ tham lam
đủ cơm áo gạo tiền đủ phú quý giàu sang
lại dường như thấy tất cả chẳng còn ý nghĩa
khi niềm tin chỉ còn vơi nửa
quá nửa rớt sau lưng suốt quãng đường đời
mơ ước mỗi ngày càng queo quắt nhỏ nhoi
ước một bình minh trong veo gối đầu vào bình yên giấc ngủ
ước có một người có thể lặng im nghe ta thủ thỉ
những điều ngốc nghếch mà chẳng cợt cười
ước một tối mùa đông được ai đó pha cho một tách café thôi
nằm nghe tiếng gió cựa mình và tiếng nhạc rơi ấm áp
ước một ngày lười nhác
chẳng làm gì chỉ ăn ngủ và lang thang
điều ước nằm trong những câu chuyện kể
nằm trong túi áo của ông bụt bà tiên
nước mắt nụ cười điều trải nghiệm để ta lớn lên
điều ước không còn viển vông mà rất thực
cơm áo gạo tiền giàu sang hạnh phúc
ta hóa kẻ tham lam
đủ cơm áo gạo tiền đủ phú quý giàu sang
lại dường như thấy tất cả chẳng còn ý nghĩa
khi niềm tin chỉ còn vơi nửa
quá nửa rớt sau lưng suốt quãng đường đời
mơ ước mỗi ngày càng queo quắt nhỏ nhoi
ước một bình minh trong veo gối đầu vào bình yên giấc ngủ
ước có một người có thể lặng im nghe ta thủ thỉ
những điều ngốc nghếch mà chẳng cợt cười
ước một tối mùa đông được ai đó pha cho một tách café thôi
nằm nghe tiếng gió cựa mình và tiếng nhạc rơi ấm áp
ước một ngày lười nhác
chẳng làm gì chỉ ăn ngủ và lang thang
…..
Điều ước không còn treo cao mà thực sự rất gần
bởi quỹ thời gian cũng đang dần teo tóp
mỗi ngày ta sẽ có một vài điều ước
ví dụ hôm nay ước ... mặt trời sẽ vẫn mọc ở đằng đông..
Thứ Tư, 8 tháng 4, 2015
Trò chơi
Oẳn tù tì
anh là người thua cuộc
bịt mắt lại
lắng nghe nhịp con tim
anh sẽ nhận ra ngay .. nếu đúng là em
dù ẩn nấp nơi nào
dù lặng im như thóc ...
Mọi cuộc chơi
đều đến hồi kết thúc
em thua rồi
chẳng hiểu biết luật chơi
trốn thật kỹ
lặng im hết cuộc đời ...
Anh đã thắng
bởi tìm ra ... em khác
Anh sẽ không bao giờ có thể tìm ra em khi trái tim không đập những nhịp đập cho em... vậy nên em mãi là người thua cuộc
Anh sẽ không bao giờ có thể tìm ra em khi trái tim không đập những nhịp đập cho em... vậy nên em mãi là người thua cuộc
Thứ Bảy, 28 tháng 3, 2015
NGỐC
Giấc mơ em có ba hạt dẻ
đập vỡ hạt đầu tiên
em ước
được gặp anh
hạt thứ hai lại … rất … rất …
chân thành
ước hò hẹn anh thêm ... lần nữa
hạt thứ ba … hạt cuối cùng … vừa
vỡ
lại .. lỡ lời … ước … anh đến
bên em
Em thật ngốc
chẳng ước được … nhiều thêm
có muôn ngàn hạt
để mỗi ngày … đều ... ước...
Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2015
Hà Nội thế nào
Hà nội thế nào em
câu hỏi nghe sao bồi hồi đến
thế
anh đã xa cuối chân trời góc
bể
nỗi nhớ còn khắc khoải trong
tim
Anh nhớ
những con đường rợp bóng cây
xanh
bẽn lẽn xuân sang hoa Sưa
trắng muốt
nắng tháng ba chuốt búp Bàng
mướt xanh như ngọc
hoa Mộc Miên cháy đỏ lưng
trời
xao xác tháng tư Xà Cừ rụng như
giấc mơ trôi
những hòn bi xanh thập thò trên
tán Sấu già đường Trần Phú
cây Hoàng Lan đầu dốc Thanh Niên tỏa hương vào giấc ngủ
thơm lựng nụ môi hôn
tháng sáu ơi Phượng cháy đỏ
sân trường
áo trắng học trò rưng rưng
mắt ướt
tím Bằng Lăng thay những lời
ly biệt
xa thành phố - anh đi
nỗi nhớ Hà Nội là những tàn
lá che xanh mướt thầm thì
là những con đường - những mùa
hoa hò hẹn
phố Lò Đúc hàng Sao Đen thẳng
đứng
hoa Sữa nồng nàn thơm ngát Nguyễn
Du
em sẽ chờ anh trở về nơi phố
cũ đường xưa
nhặt tiếng Ve rơi - sóng bước bên nhau dưới vòm cây kỷ niệm...
Hà Nội thế nào em
có giọt nước mắt rơi trong im
lặng
có dòng nhựa loang như dòng máu con
người
có còn đâu anh - se thẳm tiếng lá rơi !...
( Thần cây đa, ma cây gạo... Mỗi gốc cây đều mang hồn, gửi gắm vào đó bao yêu thương của con người, từng con đường từng góc phố đã in bóng những hàng cây rợp mát. Là cảnh quan, là kỷ niệm, còn là lá phổi của Hà Nội yêu dấu. Xin đừng vì lơi ích trước mắt mà chặt phá những hàng cây đã mấy chục năm tuổi. Nỗi đau xót của những người Hà Nội. Hãy dừng tay lại )
( Thần cây đa, ma cây gạo... Mỗi gốc cây đều mang hồn, gửi gắm vào đó bao yêu thương của con người, từng con đường từng góc phố đã in bóng những hàng cây rợp mát. Là cảnh quan, là kỷ niệm, còn là lá phổi của Hà Nội yêu dấu. Xin đừng vì lơi ích trước mắt mà chặt phá những hàng cây đã mấy chục năm tuổi. Nỗi đau xót của những người Hà Nội. Hãy dừng tay lại )
Thứ Hai, 16 tháng 3, 2015
Đông qua rồi và xuân thì không tới
Có lẽ xuân đang lúc hồi xuân
Cái rét cắt da sắp nhạt dần
Lạnh mãi một ngày trời hửng ấm
Đường về lại thấy bóng tình nhân
Đông trước tình nhân tránh rét xa
Bỏ lại hoang tàn với mình ta
Bóng chiều tan tác cơn mưa đổ
Nhợt nhạt hơi men nhuốm màu da...
Ta uống cho đông nát bên đường
Cho tim chảy máu với tình thương
Cho vần thơ vỡ cùng li rượu
Cho sự hồi sinh được cúng dường
Có lẽ thời ta cũng sắp tàn
Ta có duyên gì với nhân gian
Ta chẳng còn gì cần níu giữ
Chẳng chút bận tâm với suy tàn...
Ta lấy mùa đông để nương thân
Lạnh lắm bên ta, hỡi tình nhân?
Ta sẽ nhường cho xuân trở lại
Để em chơi tết giữa hồng trần
Rồi mùa đông tới ta lại đến
Tìm em giữa tuyết trắng trời đông
Cái rét cắt da sắp nhạt dần
Lạnh mãi một ngày trời hửng ấm
Đường về lại thấy bóng tình nhân
Đông trước tình nhân tránh rét xa
Bỏ lại hoang tàn với mình ta
Bóng chiều tan tác cơn mưa đổ
Nhợt nhạt hơi men nhuốm màu da...
Ta uống cho đông nát bên đường
Cho tim chảy máu với tình thương
Cho vần thơ vỡ cùng li rượu
Cho sự hồi sinh được cúng dường
Có lẽ thời ta cũng sắp tàn
Ta có duyên gì với nhân gian
Ta chẳng còn gì cần níu giữ
Chẳng chút bận tâm với suy tàn...
Ta lấy mùa đông để nương thân
Lạnh lắm bên ta, hỡi tình nhân?
Ta sẽ nhường cho xuân trở lại
Để em chơi tết giữa hồng trần
Rồi mùa đông tới ta lại đến
Tìm em giữa tuyết trắng trời đông
KUNDALINI
Hãy giữ em ở lại đi anh
Thêm một bước chân thôi em chỉ còn là như cơn gió lạnh
Hãy cho em biết giọt nước mắt của đêm lóng lánh
Không phải chỉ đơn giản là giọt sương rơi
Hãy ôm em thật chặt thêm một lần thôi
Cho em cùng cạn ly rượu tình ngọt ngào và cay đắng
Nụ cười anh là thiên đường yên ấm
Thêm một bước chân thôi em chỉ còn là như cơn gió lạnh
Hãy cho em biết giọt nước mắt của đêm lóng lánh
Không phải chỉ đơn giản là giọt sương rơi
Hãy ôm em thật chặt thêm một lần thôi
Cho em cùng cạn ly rượu tình ngọt ngào và cay đắng
Nụ cười anh là thiên đường yên ấm
Là ngọn hải đăng soi rọi lối em về
Em sẽ bỏ lại đằng sau tất cả toan tính đam mê
Để được vùi mình đắm chìm trong giây lát
Đôi vai trần xuôi dòng trong khao khát
Đôi môi ngoan hiền lại lần đầu khờ dại tinh
khôi
Chẳng thể cùng nhau đến cuối biển chân trời
Chỉ đêm nay thôi hãy giữ em ở lại
KD
Thứ Sáu, 6 tháng 3, 2015
Thế thôi
Đừng trách gió
làm hạt mưa rớt nghiêng
thế thôi
quên
sẽ không ai là người có lỗi
đừng hỏi
để khỏi nghe nói dối
bước quay lưng bợt bạt nụ
cười
Chẳng thể nào chạm cốc cùng
ai
một mình nâng uống cạn
thế thôi
cay và đắng
không ai sai ai đúng
lỗi tại duy nhất cái … vỏ
chai
Giọt giọt rơi
thế thôi
mặn
chẳng phải là nước mắt
cũng như mưa và rượu
chỉ đơn thuần là … chất lỏng
mà thôi
Thứ Bảy, 7 tháng 2, 2015
SAY !
KD không biết uống rượu nhưng cũng thử viết mấy bài say. Chúc mọi người xuân an khang sức khỏe và hạnh phúc
SAY 1
SAY
4
SAY 1
Giọt đắng
giọt cay
giọt cháy
môi mềm
bí mật của riêng em... riêng em...
nôn nao nhớ những điều cố quên
Lễnh loãng, bồng bềnh, phiêu diêu, ngây ngất
Em xinh không?
Yêu em không?
Gật đi anh
Dẫu là điều không thật
Lời nói dối cũng có khi cần
Có sao đâu
Tỉnh rượu rồi
Thêm lần nữa ... em quên !!!
giọt cay
giọt cháy
môi mềm
bí mật của riêng em... riêng em...
nôn nao nhớ những điều cố quên
Lễnh loãng, bồng bềnh, phiêu diêu, ngây ngất
Em xinh không?
Yêu em không?
Gật đi anh
Dẫu là điều không thật
Lời nói dối cũng có khi cần
Có sao đâu
Tỉnh rượu rồi
Thêm lần nữa ... em quên !!!
SAY 2
Ngày đầu đến với nhau
không rượu
mà say say
Ngày cuối cùng chia tay
sao không thể nào say
dẫu chết chìm trong rượu
không rượu
mà say say
Ngày cuối cùng chia tay
sao không thể nào say
dẫu chết chìm trong rượu
SAY 3
Chén này em
chén này anh
ngả nghiêng ta thấy xanh xanh là trời
vàng vàng là hạt nắng rơi
nâu nâu là đất ta ngồi lê la
đo đỏ là cái chi hà
môi ai
nhầm với đóa hoa mới xòe
hồn xiêu
chén này anh
ngả nghiêng ta thấy xanh xanh là trời
vàng vàng là hạt nắng rơi
nâu nâu là đất ta ngồi lê la
đo đỏ là cái chi hà
môi ai
nhầm với đóa hoa mới xòe
hồn xiêu
phách lạc
phê phê
đừng tin anh nhé lời thề thốt ra
anh say
em cũng la đà
cõng nhau kiến cũng về qua cầu rồi
đừng tin anh nhé lời thề thốt ra
anh say
em cũng la đà
cõng nhau kiến cũng về qua cầu rồi
mấy khi
dốc cạn cuộc chơi
mấy khi
xòe ngửa cuộc đời tênh hênh
SAY
4
Ước một lần say thật là say
quẳng hồn vắt vẻo lên cành cây
hạ mông ngồi phệt ngay dưới đất
chẳng cần đi cả dép lẫn giày
Ước một lần say thật là say
mặc xác thiên hạ nghĩ gì đây
ngửa mặt ngó trời cười ha hả
quệt lau nước mắt bằng cùi tay
Ước một lần say thật là say
vứt cha cái mặt nạ hàng ngày
rủ phố với phường cùng nghiêng ngả
đánh giấc no nê quên đắng cay
Ước một lần say thật là say
xiêu vẹo bước đi ngỡ trên mây
ngất ngưởng lang thang nơi mộ địa
tỉnh ra thấy đời ... hay ... quá hay !
quẳng hồn vắt vẻo lên cành cây
hạ mông ngồi phệt ngay dưới đất
chẳng cần đi cả dép lẫn giày
Ước một lần say thật là say
mặc xác thiên hạ nghĩ gì đây
ngửa mặt ngó trời cười ha hả
quệt lau nước mắt bằng cùi tay
Ước một lần say thật là say
vứt cha cái mặt nạ hàng ngày
rủ phố với phường cùng nghiêng ngả
đánh giấc no nê quên đắng cay
Ước một lần say thật là say
xiêu vẹo bước đi ngỡ trên mây
ngất ngưởng lang thang nơi mộ địa
tỉnh ra thấy đời ... hay ... quá hay !
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)