Thứ Tư, 12 tháng 8, 2015

NGHÈO !!!

  VÁY !

 Mấy em tre trẻ ở cơ quan thỉnh thoảng lại xuýt xoa khi thấy cô diện một cái váy mới. Nhiều em nói với giọng rất chi là ghen tỵ - Chị mặc cả tháng cũng không quay vòng hết các loại váy ấy nhỉ. Cô cũng không nhớ nổi mình có bao nhiêu cái váy. Cơ quan cô nằm ở một con phố được mệnh danh là thiên đường thời trang, Một bước ra cửa là đã hoa cả mắt với những " ma - nơ - canh " đứng ngồi đủ loại, xanh đỏ tím vàng dài ngắn các kiểu váy với các hãng nổi tiếng như newnem, format, fantio...Không biết từ khi nào cô đam mê với cái loại chết tiệt đó, dáng cô chuẩn nên cứ dại dột mặc thử vào là y như mấy em bán hàng cứ trố mắt mà trầm trồ mà xuýt xoa... Ờ! thì nghệ thuật bán hàng mà...Và thế là bộ sưu tập của cô cứ càng ngày càng chồng chất. Chả biết cô có xinh đẹp hơn nhờ có chúng hay không nhưng hôm thì cô như một con công xòe đuôi rực rỡ, hôm thì nhã nhặn trong bộ công sở, hôm lại quý phái trong bộ lễ phục... Cô có gu và con mắt thẩm mỹ rất khá nhưng đôi khi cô mặc kệ chúng trôi nổi theo cảm hứng của mình, và cô cũng chẳng để tâm là mình mặc cái gì nữa...
  Có một chiếc váy trong bộ sưu tập ấy, một chiếc váy mà không mấy khi cô còn mặc vì nó đã quá cũ và quá lỗi thời. Một chiếc váy hoa xanh lơ xòe rộng với những nếp gấp nhỏ, chiếc váy dài quá đầu gối với một chiếc nơ thắt ngang eo... nó đã từng là vật báu của cô, niềm vui vô hạn của cô và hạnh phúc dường như vẫn còn đó trong từng nếp gấp, từng đường may... cô đã từng mặc nó đi đám cưới bạn bè, đi chơi xa, chơi gần , đi làm ... chiếc váy duy nhất của cô ngày đó. Cô còn nhớ ngày đó vợ chồng cô nghèo lắm, lo đủ ăn đủ mặc và học hành cho con đã là một bài toán nan giải. Cô chỉ có vài bộ quần áo đủ tươm tất để không bị coi thường, đa số quần áo cũng là do chồng mua cho. Thủa đó phụ nữ cũng chưa mấy ai mặc váy như bây giờ. Ngày em chồng làm đám cưới, cô loay hoay không biết mặc gì trong một ngày trọng đại như vậy, bởi cô được giao nhiệm vụ đi sau mẹ và em chồng để cầm phong bì ( Ngày đó chưa có hộp quả tim như bây giờ ). Chồng cô đưa cô đi thuê một chiếc váy ở của hàng váy cưới, chiếc váy màu tím sim tuyệt đẹp, nó vừa khít như thể họ may cho chính cô vậy, cô thướt tha trong sảnh khách sạn và thầm kiêu hãnh trước bao đôi mắt ngưỡng mộ, ngày đó cô đã là gái một con nhưng do ăn còn chưa đủ no ấy chứ, thế nên đường eo chuẩn không cần chỉnh, với đôi chân dài và tóc vấn cao... Một kỷ niệm đẹp đẽ được cô xếp lại với những lo toan thường nhật.
   Một buổi trưa tháng sáu, nắng đến nỗi nóng chảy cả mặt đường nhựa, chồng ghé qua cơ quan cô rủ đi ... mua váy... Thời đó phụ nữ đã bắt đầu ... tung bay là ... tung bay ... khắp phố phường. Chắc chồng mới có khoản gì đó hời hời, cán bộ nhà nước thì cái khoản đó khó lắm. Chắc nhìn người ta đẹp nên chạnh lòng thương vợ. Qua năm bảy cửa hàng toát mồ hôi cởi ra, mặc vào, cô chọn được chiếc váy ấy. Nó đã cùng cô thướt tha, đã tung bay khắp khố phường biết bao ngày tháng ...giờ nó nằm đó, thi thoảng cô giở ra ngắm nghía và ... thở dài !.
   Giờ thì cô tự ... sướng.
   Có lúc cô thấy tiêng tiếc, giá vợ chồng cô cứ nghèo như vậy có lẽ cô vẫn còn được thêm những lần nữa ...được vui. Giá cô đừng phải nhìn một người đàn bà khác già hơn mình, xấu hơn mình, eo bánh mỳ to hơn mình xúng xính trong một bộ váy ... cùng chồng mình với nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện...
  Và thế là ...mỗi lần thở dài là  ...mỗi lần bộ sưu tập của cô lại thêm một cái váy mới ...


THƯỞNG

   Thủa xa xưa đó cô làm giáo viên, cái nghề nói thì nhiều mà lương thì ít, tháng có ba mươi ngày mà tiền thì cứ quá bán là đã veo veo đi đâu ấy. Thế nên trường ca muôn thủa của cô và chồng là rau xào và .. xào rau, cố gắng có lạng thịt hay quả trứng thì để giành cho con. Thi thoảng có thêm nốt nhấn là vài vụn tóp mỡ đã o la la... rộn rã niềm vui. Đầu tháng lĩnh lương là đã phải mua dự trữ gạo, dầu đun, mắm và... mỡ... Còn sau đó thì ... xanh xanh ngắt ... ước mơ.
  Cô nhớ tết năm đó, lĩnh thưởng xong việc đầu tiên của cô là ra ngay chợ và ... chiều đến cô đón chồng đi làm về với nụ cười tươi roi rói và tíu tít khoe ngay : " Em lĩnh thưởng tết rồi, mua được hẳn 2 kg mỡ để giành, vợ chồng mình không lo đến hết tháng giêng ấy chứ...".
  Ăn rau nhẹ bụng và ... ngày tháng trôi qua cứ ... nhẹ tênh
  Tết năm nay, công ty mở tiệc chiêu đãi, túi quà tết và phong bì thưởng ... cô không tính được bao nhiêu kg ... mỡ nữa
 Cô uống khá nhiều rượu, cố lái xe trở về nhà nhưng đầu óc cô lại ngược ... đường về ký ức ... " rau xào " ngày xa xưa ấy... nước mắt cô lặng lẽ rơi ... Lạnh tê tái ...


ƯỚC !

  Ngày ấy chồng cô vừa đi làm vừa đi học để lấy cái bằng đại học thứ hai. " Ba ngọn nến lung linh" cùng sống trong một căn nhà cấp 4 của nhà ngoại. Gió to thì mâm cơm đầy sạn vì cát lọt qua mái ngói, mưa thì lấy mảnh mưa che lên đình màn cho khỏi ướt, tiền để làm cái trần giả cũng không có nổi. Chồng thường cởi trần ngồi dưới hàng hiên kê vở lên bậc thềm, dưới ngọn đèn vàng tù mù... lúc ấy con cô còn bé lắm mới hơn một tuổi, tối đến cô thường vừa chơi với con vừa thỉnh thoảng liếc nhìn chồng, cái dáng cao dong dỏng bị gò xuống lom khom trông thật tội, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán vì có cái quạt con con nhường cho vợ và con mất rồi. Cô đã không dưới một lần ước : " Nếu sau này có tiền, việc đầu tiên cô sẽ mua cho chồng một cái bàn học tử tế...".
  Giờ nhà cao cửa rộng, chả thiếu thứ gì. Chồng đã có phòng làm việc riêng, cô lại không còn ngắm chồng như thế nữa...


KẾT

Cô biết cô là người có lỗi khi cứ hay quay đầu nhìn lại phía sau, cô không phải là một người đàn bà thông minh để nắm giữ và hưởng thụ ...
Cô có được một mặt trời rực rỡ, nhưng sao cô thèm đến vậy một ngọn nến nhỏ nhoi trong đêm tối, một ngọn nến sáng soi cho riêng cô...









Không có nhận xét nào: