Chủ Nhật, 9 tháng 11, 2014

Một chiều đông

Có một chiều mùa đông
mưa phùn giăng lạnh căm
gió lăn tăn gợn sóng
Tháp Rùa cúi mặc trầm

Nhà cao thật là cao
ô tô nối đuôi nhau
còi xe chen vồi vội
đèn nhấp nháy đủ màu

Cạnh tháp nước vườn hoa
có một kẻ co ro
đôi dép lốp mòn vẹt
vạt áo bông cũ nhàu

Chiếc áo mưa che than
chiếc xe đạp cũ mèm
chồng xếp chồng cao ngất
tổ ong hàng nối hàng *

Không cần cất tiếng rao
chẳng cần chi mời chào
tự thân, biển quảng cáo
lạc lõng giữa phố chiều

Phố cổ cách con đường
tấp nập bán với buôn
lụa là cùng gấm vóc
đồng hồ, nhẫn, bạc, vàng ...

Gió hun hút mưa bay
ngong ngóng chờ đợi ai
kia rồi bóng bà mẹ
nón đội, túi cầm tay

Ái ngại nhìn trời mưa
- cháu đợi bác lâu chưa
áo mưa sao không mặc
than ướt rồi sẽ khô

- Cháu người vốn dân quê
sợ gì mấy hạt mưa
xưa lội bùn cấy hái
có ốm đau bao giờ

Giờ làng lên thành phố
ruộng đất thành sân gôn
ít tiền đền bù đấy
cất cái nhà cỏn con

Không ruộng, chẳng còn rơm
bếp rạ cũng mất luôn
bếp ga giờ sạch sẽ
tay vợ đỡ nhọ nhem

Áo trắng con đến trường
gạo từng bữa ăn đong
thương vợ con rau, cháo
cháu thành thằng bán than

Bà mẹ mắt nhòa cay
cái nghèo chẳng chừa ai
thôn quê hay thành phố
thương mình lại thương người

- Nhà bác ở chỗ nào
cháu đưa đến tận nơi
sao bác phải vất vả
già bước thấp bước cao

- Nhà gác cao, ngõ sâu
bác đi được có sao
cũng như tập thể dục
mấy viên than nhẹ hều

Trời mưa, trời vẫn mưa
gió lạnh căm, vẫn gió
bước liêu xiêu trên phố
bóng dáng mẹ nhạt nhòa

Chỉ nhìn thôi từ xa
đừng đi theo mẹ già
giấu giếm viên than nhỏ
sợ kẻ cười người chê

Con gái đang tuổi hoa
đẹp như ngọc như ngà
con trai làm nhà giáo
nếp thanh bạch cửa nhà

Mỏng tang đồng lương hưu
mẹ giành dụm chắt chiu
sợ người nhìn - con tủi
mang tiếng  - gái Hàng Đào

Bếp than khói mắt cay
tóc mẹ sương giăng đầy
mùi cơm thơm lan tỏa
một chiều đông, một chiều !



* Than tổ ong, một loại nguyên nhiên liệu giành riêng cho người... tiền mỏng