Thứ Ba, 8 tháng 11, 2016

Em nhớ anh

Em chẳng nói rằng em nhớ anh đâu
Vì em nhớ anh nhiều hơn lời em nói
Anh đi xa rồi chỉ mình em ở lại
Ngỡ quen rồi mà vẫn mãi chông chênh
vắng tiếng nói cười căn nhà rộng thênh thênh
Sớm nay lạnh về heo may cơn gió
Mảnh trời xanh trống vắng ngoài khung cửa
Cuối chân trời mây thờ thẫn theo nhau

Em sẽ chẳng nói rằng em nhớ anh đâu
Lẻ loi ấm ức đến muốn hờn muốn dỗi
Mỗi sớm, mỗi trưa, mỗi chiều, mỗi tối
Ngày đằng đẵng dài và đêm chẳng chịu trôi
Rồi anh sẽ về, anh sẽ lại về thôi
Em khẽ dỗ dành cho chính em ngốc nghếch
Cái mùi thuốc lá cũng làm em da diết
Cái chau mày, câu gắt gỏng bỗng lạ thế - dễ thương
Em ngoan lắm nè anh có biết không
Biếng ngủ, biếng ăn, biếng cười, biếng nói
Bắt đền anh chiều em chi cho tội
Để lúc anh xa em khó đến nhường này
Biết làm sao để đỡ nhớ anh đây
Tại trái ớt cay chứ em đâu có khóc
Bữa cơm một mình muộn mằn lạnh ngắt
Tại cái chén có bạn, tại đũa cũng có đôi

Chỉ vậy thôi chẳng thể nói thành lời
Bởi em nhớ anh nhiều hơn cả lời em nói