Thứ Hai, 9 tháng 12, 2013

Cõi ta bà

    Dì Thương ơi! Có người kiếm nè…
Sau hàng rào thưa, một ngôi nhà ngói thấp lè tè đã sỉn màu thời gian, bức tường loang lổ bởi những miếng vữa rụng rớt từ khi nào, rêu phủ lên như những miếng vá. Một cái sân gạch lởm chởm, cỏ loi nhoi giữa đường đi như không thèm để ý bước chân người nhỡ chả may xéo giập. Bên hiên một đám hoa cải ngồng vươn cao, những bông cải vàng nhức trong cái nắng hanh hanh nhòa nhợt, một cơn gió đầu đông cuộn xoáy những chiếc lá tre xoay tròn vướng cả vào đôi chân trần thon nhỏ trắng muốt như chân trẻ con đang đong đưa đùa nghịch….Nó xăm xăm bước tới…
   Người đàn bà ngẩng nhìn lên, một khuôn mặt gầy gò, nhỏ nhắn, đôi mắt mở to không một vết gợn thời gian, không một vết bụi trần tục, đôi mắt dài dại hoang mị, lại có phần giống mắt của một đứa trẻ thơ trong veo lạ kỳ. Một người đàn bà bị nhốt lại ở tuổi thơ... Đất dưới chân chao đi, nhẹ bẫng. Nó như một quả bóng căng hết cỡ đột ngột bị tháo nút buộc, oải xì xuống lâng châng…. Nó đã bừng bừng phẫn uất, nó đã nhức nhối hận thù, nó đã ngồi trên cái xe ô tô chật như nêm cối, cố gắng để không nôn mửa thốc tháo, cố gắng không bật khóc mỗi khi chiếc điện thoại rung lên báo có cuộc gọi của bố hoặc của mẹ, cắn môi đến rát bỏng, nó không muốn nghe gì hết, nó không muốn tiếp tục xem màn kịch của hai người mà nó yêu thương nhất trên đời. Nó vượt qua tất cả với một điều mong muốn duy nhất đó là đến tận cùng của sự thật …
   Sự thật là đây ư?....Nó chếnh choáng quay người dợm bước bỏ đi nếu không nghe thấy tiếng gọi u… ơ…. như reo vui, như chào đón tha thiết nao nao….Lưỡng lự nó bước về phía người đàn bà giọng lạnh tanh: “ Tôi là  con bố Hải! ”
- Bố Hải ! Bố Hải!...
   Người đàn bà đứng bật dậy hai bàn tay bé nhỏ nắm chặt khuỷu tay nó mà lắc, miệng nhoẻn cười hồn nhiên, rồi nhìn ra sau lưng nó như kiếm tìm ai đó, tim nó nhói đau, chắc là cô ta đang ngóng chờ bố nó... Nó ngồi bệt xuống hàng hiên mệt lả, chẳng còn biết làm gì nữa, dấm dứt, nước mắt vòng quanh….


                                                  *

-         Này mày biết gì chưa ?
-         Gì đấy
-         Chồng bà Lan có bồ
-         Ông Hải á, Tao không tin
-         Bà ấy xinh đẹp, giỏi giang, yêu chồng con, họ hạnh phúc thế kia mà, hay bà ấy sắp lên chức phó giám đốc viện nên có kẻ đưa tin vịt đấy
-         Không, tao có nguồn tin cậy, ông Hải tốt đến thế, ai tin nổi nhỉ ?
-         Mà mày biết gì không, cô ta còn trẻ lắm mới ngoài ba mươi thôi mà. Tin này mới giật gân nè, cô ta bị bệnh, chính bà Lan đang chữa trị cho cô ấy… tao đã gặp rồi…mà mày có thấy không dạo này bà Lan xuống sắc lắm, bà ấy giỏi tự chủ để che mắt thiên hạ thôi, có mấy người đàn bà cứng rắn, mạnh mẽ và tự tin được như bà Lan đâu, thế họ mới lên lãnh đạo được chứ, cứ như chị em mình có mà đầu chày đít thớt, làm đầu sai vặt mãi thôi…
-         Tao không tin, làm gì có chuyện chữa bệnh cho người tình của chồng, dù có là thánh sống cũng chịu, tao ấy á, cho một mũi tiêm… ngủ suốt trăm năm ...
-         Cá không, nếu đúng thì một chầu mệt mới về nhé, xong không ?…. Hihi…haha…
   Họ đang nói về mẹ Lan và bố Hải của nó. Nó nín thở, tim đập thình thịch, cố giỏng tai để nghe nhưng cả hai đã bỏ ra khỏi phòng mà không biết nó ngồi ngay trên giường của bệnh nhân khuất sau tấm ri đô chờ mẹ với cuốn sách trên tay….


                                                           *


   Nó không tin, không bao giờ tin. Nó là một cô công chúa trong vương quốc êm ấm và hạnh phúc, nó không tin, không bao giờ tin những kẻ bịa đặt, nhưng trong sâu thẳm một mối nghi ngờ nhen lên….
  
    Chưa biết thế nào là tình yêu nhưng nó đã bước vào cái tuổi nhậy cảm nhất, tình yêu với nó là một điều thiêng liêng nhất, đẹp đẽ nhất. Nó thấy mình như bị xé nát khi biết tất cả chỉ là lừa dối. Một màn kịch hạnh phúc đang được diễn rất tài tình, khéo léo….
   Mẹ nó đẹp, một vẻ đẹp không rực rỡ nhưng mặn mà, đặc biệt mẹ nó có một phong thái đường hoàng đĩnh đạc từ dáng đi đến giọng nói, không khi nào nó thấy mẹ nó cười to cũng như nói to, hình như tất cả đều thành chuẩn mực bất di bất dịch. Nó yêu mẹ, rất yêu mẹ. Mẹ chu đáo từ giấc ngủ đến bữa ăn cho hai bố con.
   Mẹ nó giỏi, thạc sĩ rồi tiến sĩ y khoa, sau tất cả nỗ nực cố gắng mẹ sắp được đề bạt lên chức phó giám đốc viện, tất cả đều được mẹ sắp xếp như lập trình có sẵn, không thể khác. Khi mẹ đã đề ra cái đích phải đến thì không có trở ngại nào có thể ngăn nổi mẹ, mẹ cứng rắn nhiều khi đến lạnh lùng. Nhưng có một điều nó tin mẹ nó rất yêu hai bố con nó , yêu theo một cách … chuẩn mực!.
   Mẹ luôn dạy nó không được nói dối, trung thực với chính mình và với mọi người… Vậy mà mẹ lặng im trước câu hỏi của nó với câu giải thích : “ việc của con là học, lớn lên rồi con sẽ hiểu…” Lớn ư, nó lớn bằng cách nào đây? Sao mẹ nó không gào thét hay chí ít cũng rỏ một vài giọt nước mắt thôi nó sẽ còn thấy tin vào một cái gì đó ví hẳn như mẹ vẫn còn yêu bố, mẹ đang đau khổ vì bố nó. Đằng này mẹ vẫn dửng dưng như cái chuyện bố nó có bồ là chuyện nhỏ, chỉ có công danh sự nghiệp của mẹ mới là quan trọng. Sao mẹ nó phải giả vờ cao thượng khi chữa bệnh cho cô ta, hay là mẹ chỉ vì mẹ, mẹ cần chứng minh điều gì… nó đau ran rát, nghẹn từng hơi thở trong chính cái căn nhà …hạnh phúc…
  Còn bố nó luôn luôn với nụ cười ấm áp, ân cần, mỗi lời nói, mỗi việc làm đều ăm ắp yêu thương vô bờ. Bố quan tâm, bố tốt với tất cả mọi người xung quanh như một điều tất yếu. Vầng thái dương của nó, nó tin, nó yêu, nó trọng như vị thánh sống của riêng nó… vậy mà, đôi mắt bố đã lảng tránh cái nhìn của nó, đôi mắt của một kẻ tội đồ ….

                                                     *

    Không hiểu sao nó lại ngoan ngoãn bước chân theo người đàn bà đó như thể bị thôi miên khi người đàn bà chìa tay về phía nó, nắm lấy bàn tay nó rồi dắt vào nhà. Chắc không phải do trời chiều đã chạng vạng, không phải do nỗi sợ đêm nơi đất lạ, nó cũng đã từng đi Thanh niên tình nguyện ở những nơi còn heo hút hơn thế này, chỉ cần một câu chào ngọt lịm, chỉ cần nụ cười tươi là nó dễ dàng tá túc qua đêm ở một căn nhà lạ mà vẫn an toàn.
   Căn nhà âm ẩm tối, sạch sẽ bởi không có đồ đạc gì ngoài cái giường ngủ và cái tủ nhỏ nhắn, một cái bàn đọc sách, một tủ sách với cơ man là sách, nhiều vô kể. Nó nhận ra trên bàn có mấy cuốn sách chuyên nghành và cuốn từ điển tiếng Anh của bố, tim nó lại nhói lên. Người đàn bà để nó lại đó sau khi ấn tay nó vào mấy cuốn sách và nói :” Anh Hải, anh Hải… của anh Hải…” . nó lơ đễnh lật mấy trang sách, tập tài liệu về công trình nghiên cứu bố làm dở ở ngay trên cùng chứng tỏ bố cũng mới về đây. Thảo nào dạo này bố cứ đi công tác suốt. Nó thấy một tập album lẫn giữa những tập sách, mở ra, nó vô cùng ngạc nhiên ngay tấm ảnh đầu tiên là một tấm ảnh một người đàn ông khắc khổ với nụ cười hiền hậu, Một cô bé chừng mười ba, mười bốn tóc xõa ngang vai, khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi mắt to đen lay láy đúng là người đàn bà mà nó đi tìm và một người nữa không ai khác chính là bố. Trong ảnh bố nó còn khá trẻ, khoảng hai lăm , hai bảy tóc bồng bềnh nhưng nụ cười ấy thì không có gì đổi khác. Nó lật tiếp và càng ngạc nhiên hơn nữa, nó cảm giác như nó đi ngược lại thời gian về với tuổi thơ của bố nó. Có những bức ảnh bố nó mới chỉ là một chú bé, chân đất, áo quần xộc xệch, còn cô ta mới lẫm chẫm biết đi. Cô ta là ai, có ruột thịt máu mủ gì với nó không, sao bố mẹ nó phải giấu nó, câu hỏi cứ lớn dần lên làm đầu nó ong ong. Nó phải hỏi người đàn bà đó, mà cô ta có vẻ ngơ ngơ vậy thì hỏi sao đây.
   Nó đi về phía chái nhà nơi có tiếng bát đũa lách cách và chợt nhận ra chắc chắn là còn phải có người khác ở cùng trong căn nhà này vì một người dở dở như vậy thì làm sao tự lo được cuộc sống hàng ngày. Đúng như nó suy nghĩ, một người đàn bà khác đã đứng tuổi đang lúi húi bên bếp lửa, thấy nó vào bà ta không ngạc nhiên, bà dịu dàng hỏi : “ Cháu là con ba Hải phải không, cháu rất giống ba, nhất là nụ cười… đi rửa chân tay đi còn ăn cơm…” . Bác biết chắc cháu còn nhiều điều muốn hỏi. Thôi cứ ăn uống xong đã, rồi có gì bác sẽ nói.
    Tối đó khi Dì Thương đã ngủ, bác Hòa ( người đàn bà ở cùng ) đã kể cho nó nghe tất cả. Thực ra bác hòa cũng là chị Họ bên ngoại của bố nó, bác kể:
    Bà ngoại cháu mất từ khi bố cháu mới lên ba, lên bốn tuổi, ông ngoại tái hôn với một người đàn bà sắc sảo nhưng không biết thương con chồng, thường đay nghiến mắng chửi và để cho bố cháu nhịn đói, Cụ ngoại thương bố cháu quá mới đón về nuôi, đây chính là quê của cụ ngoại. Cụ nghèo chỉ có rau cháo nhưng cụ thương bố cháu nhất mực, khi bố cháu đến tuổi đi học cụ không có tiền để lo sách bút quần áo, đành ngậm ngùi thương cháu mà chẳng biết làm sao. May gần nhà có một thày giáo trên trường huyện thương bố cháu thông minh, nhanh nhẹn kèm cho học vào các buổi tối, thầy bỏ tiền mua sách bút, rồi đóng cả tiền học cho bố cháu, thầy thương yêu bố cháu như con.  Rồi thày lấy vợ sinh được dì Thương, xinh đẹp, học giỏi. Bố cháu hơn dì Thương mười hai tuổi nhưng  thương nhau như anh em. Lớn dần bố cháu cũng làm lụng rất nhiều đỡ đần cho cụ và vợ chồng thầy giáo. Cụ mất, rồi chẳng may dì mới lẫm chẫm vợ thầy cũng mất, thầy ở vậy trông nom nuôi nấng cả hai anh em, bố cháu càng thương dì vì cũng mồ côi mẹ như mình, bố chăm chút cho dì thương từng li từng tí. Chính vì thế khi bố cháu đỗ vào đại học rồi ra Hà Nội học thì tự nhiên dì cứ buồn rầu biếng ăn, chán học cho đến ngày bố cháu về đưa thiếp mời cưới thì dì bỏ đi đâu cả ngày, ông giáo hốt hoảng đi tìm khi thấy dì thì dì đã ra như vậy ngơ ngơ ngẩn ngần, cười cười khóc khóc. Lúc đó mọi người mới hiểu dì yêu bố cháu mà không để ai biết kể cả bố cháu, bố cháu nghĩ dì vẫn là trẻ con và coi dì như em gái vì lúc đó dì mới đang học cấp ba.
    Cách đây hai năm thì ông giáo mất. Trước khi mất ông thương dì ở lại bơ vơ một mình, họ nhà nội ngoại đều không còn ai, ông đành nhắn tin bố cháu về, một phần gửi gắm dì, một phần cũng biết mẹ cháu là bác sĩ chuyên về chữa trị tâm lý nên ông muốn cậy nhờ bố cháu lo chữa trị cho dì giúp ông. Bố cháu không thể đưa dì ra ngoài ấy ở, cũng không về ở đây được, bố cháu tìm nhờ bác, bác cũng có con nhưng các anh chị có gia đình con cái lớn cả rồi, bác cũng thương dì lắm nên đồng ý sang trông dì giúp cho bố cháu, mọi khoản sinh hoạt của bác và dì có bố cháu lo. Bác thì bác biết không có thuốc nào bằng sự có mặt của bố cháu, mỗi khi bố cháu về dì vui tươi hớn hở, dì ăn nhiều hơn, cười nói gần như người bình thường, có lúc còn xuống giúp bác nấu cơm cho bố cháu ăn, trí nhớ cũng phục hồi rất nhiều. Nhưng khi bố cháu đi thì dì lại rơi vào u buồn, dì ngồi cả ngày chẳng nói năng gì, đôi khi muốn ép dì ăn bác cũng phải giả giả vờ nựng như trẻ con là ăn đi thì chú Hải sẽ về, lúc nãy nghe cháu nhắc tên bố dì mới vui như vậy đó, tội nghiệp dì cứ tưởng bố cháu về …..
    Nó tỉnh dậy, không biết bằng cách nào mà nó ngủ, một giấc ngủ an lành, mọi mệt nhọc, ấm ức, nặng nề tan biến, như thể nó vừa trở về từ một thế giới khác. Không gian tràn ngập một mùi hương tinh khiết mà nó không biết chính xác là mùi gì, mơ hồ tiếng lá xao xác hình như của rặng tre sau nhà, mà có thể là tiếng ruộng lúa đang trở mình thở. Dì thương đã dậy từ lúc nào ngồi lặng phắc ngoài hiên. Nó biết dì chờ đợi ai, dì đã ngồi như thế bao ngày cùng những giọt sương sớm, cùng sợi nắng tắt lúc chiều tà, nghe trong  gió lay tiếng bước chân một người mà chỉ có dì mới nghe thấy, mới cảm thấy. Nó muốn ôm lấy dì mà dỗ dành : “ Dì ơi ! Bố Hải sẽ về….”.
   Điện thoại của nó báo có tin nhắn, mẹ viết : “ Mẹ biết rằng con sẽ về nơi ấy, mẹ cũng đã về gặp dì, mẹ cũng đã ngủ trên chiếc giường con vừa ngủ, mẹ cũng muốn ôm lấy dì như con bây giờ…Mẹ hiểu tất cả bởi mẹ yêu bố con. Con đi về cẩn thận, mẹ yêu con rất nhiều! ”.
   Tình yêu thật diệu kỳ, tình yêu mang đến những điều tưởng như không thể, xóa bỏ những nhỏ nhen, ích kỷ. Chỉ có tấm lòng bao dung , độ lượng mới có được tình yêu đích thực như bố, mẹ, dì của nó.
   Ban mai ửng hồng lên từng nhành cây ngọn cỏ, những tia nắng đầu tiên bao quanh, ủ ấm như một vòng hào quang quanh người đàn bà như một thiên thần bé nhỏ, thiên thần của tình yêu.


Không có nhận xét nào: