Thứ Tư, 25 tháng 12, 2013

CÓ CỌNG MÂY BỒNG CHIỀU THÁNG CHẠP



Có cọng mây bồng chiều tháng chạp
Vướng chân trời lạnh cóng đợi mùa giêng
Nghe lá trút nỗi niềm hoài lộc biếc
Ngó nhà ai khói hạnh phúc xanh thềm

Có cọng mây bồng về thưa nắng
Bấm đốt tay thời khắc tiễn ngàn xa
Ghé quán vắng buổi giang hồ tuổi cạn
Ngồi thu lu ngóng phố nhẩm lòng ta

Cánh cổng xiêu năm nay ai sơn lại
Tấm chiều bông ai trải thẳng mẹ nằm
Vui mắt người ai xum xoe áo mới
Ai chưa về tóc mẹ sắp trăm năm

Cổ ba ngấn áo vàng em nhỏ phố
Môi biếng cười má nhạt phấn kiêu sa
Nhánh mai gầy sẽ tuốt giùm lá cũ
Tết năm nay thương mẹ ghé xông nhà?

Huynh đệ đấy mỗi người chia mỗi ngã
Tháng chạp này thảng hoặc gọi tên ta
Say ngất ngưỡng hay áo cơm tất tả
Vỡ mộng hoài dăm đứa vết trầm kha

Có cọng mây bồng chiều cuối chạp
Phủi tay đời phủi ước vọng hào hoa
Canh rượu vãn nỗi niềm lan man khuất
Gió khều vai mùa nhắc sắp giao mùa

  Nhớ, chẳng biết nhớ gì. Mang mang, chùng chình một khúc nào đó xa lơ xa lắc mà lại thật gần, bổi hổi bổi hồi như mới hôm qua. Mà lạ, cái nỗi nhớ dường như cũng đi mượn ấy mà sao nhớ thế. Không khắc họa lại một khuôn mặt, không để lại một cái tên. Ta chẳng có gì ngoài bài thơ người để lại . Ai ơi !
   Một "cọng mây bồng..." tưởng tượng mãi không ra, nhưng lại hình như có một khi nào đó đã từng nằm giữa lòng tay, trong ánh mắt mòn mỏi tít tắp cuối chân trời hay ngút ngát tuổi thơ xa ngái nào đó chẳng hiểu nữa. Chỉ biết là nhớ... Nhớ đến ứa nước mắt...
Có cọng mây bồng chiều tháng chạp
Vướng chân trời lạnh cóng đợi mùa giêng
Nghe lá trút nỗi niềm hoài lộc biếc
Ngó nhà ai khói hạnh phúc xanh thềm

    Khắc khoải bước thời gian, khắc khoải lòng người. Đếm và đợi hình như ai cũng có cái cảm giác nôn nao ấy, khi chầm chậm cái thời khắc cuối cùng của một năm dần đến. Đợi trong cái buốt giá và cô quạnh ... "Nghe lá trút nỗi niềm hoài ...". Câu thơ nghe chừng vương vướng, bùi ngùi không gọi nổi thành tên để mà tiễn biệt ngày đi, mùa đi. Để rồi lại phấp phỏng chờ đợi ngày mới, chờ đợi mùa đến, đợi lộc biếc mùa xuân xênh xang, đợi hạnh phúc ngập tràn. 
   Nhưng sao lại là từ:" Ngó..." ngậm ngùi sao sao ấy. Sao không phải là từ mơ , là từ ước cho nó đỡ cay mắt, đỡ chạnh lòng chứ ... Ai ơi !.
Có cọng mây bồng về thưa nắng
Bấm đốt tay thời khắc tiễn ngàn xa
Ghé quán vắng buổi giang hồ tuổi cạn
Ngồi thu lu ngóng phố nhẩm lòng ta
   Xin ai ơi đừng đếm, đâu còn là tuổi cộng, tuổi thêm của con trẻ mà đã là :" tuổi cạn  là tuổi trừ, tuổi để đếm ngược từng bước thời gian. Cái tuổi ngỡ như đã trải hết, đã hiểu hết cuộc đời đến vậy, đôi khi lại trơ khấc như sỏi đá tự hỏi lòng những điều ngây ngô. Xin đừng đếm, đừng đếm . Ai ơi !.
Cánh cổng xiêu năm nay ai sơn lại
Tấm chiều bông ai trải thẳng mẹ nằm
Vui mắt người ai xum xoe áo mới
Ai chưa về tóc mẹ sắp trăm năm
   Có người đã viết " yêu quê hương qua một nét lông mày". hay "quê hương là chùm khế ngọt ". Còn quê hương của người là cánh cổng xiêu, là tấm chăn bông ... là Mẹ. Quê hương ơi sao thương thế, đằm đằm ở đâu đó trong trái tim người. Tôi không phải xa mẹ mà đọc câu thơ này bỗng muốn ngay về bên mẹ hay ít nhất cũng nhấc điện thoại lên để nghe được giọng mẹ. Người ơi!
   Một loạt câu hỏi " ai" Nghe sao buốt nhói, nghe như giục giã những ai còn mải mê đâu đó...  "Ai chưa về tóc mẹ sắp trăm năm...Sao lại là "tóc" mẹ sắp trăm năm mà không phải là tuổi mẹ sắp trăm năm, có ai yêu mẹ hơn thế được không... Biết đời người hữu hạn, mà với người "tóc" mẹ ..sắp trăm năm đã đủ làm người đau lòng lắm phải không. Ai ơi!.
Cổ ba ngấn áo vàng em nhỏ phố
Môi biếng cười má nhạt phấn kiêu sa
Nhánh mai gầy sẽ tuốt giùm lá cũ
Tết năm nay thương mẹ ghé xông nhà?
  Quê hương còn là em gái nhỏ,  vời vợi mà gần gũi nhắc nhớ thân thương như cái áo vàng ngày nào vẫn còn đâu đó chấp chới không nguôi trong trí nhớ người ra đi chưa hẹn được ngày về. Em có đợi , em có chờ người không mà : " Môi biếng cười má nhạt phấn kiêu sa "Nhánh mai gầy có tuốt giùm.... câu hỏi bỏ lửng đó gửi cho em gái nhỏ hay nhành mai như một lời nguyện ước, như một sự hàm ơn, như một lời tạ lỗi với quê, với mẹ, với em... 
  Người về đi, ngày sắp hết, năm sắp cạn, xuân sắp tới rồi . Ai ơi !
Huynh đệ đấy mỗi người chia mỗi ngã
Tháng chạp này thảng hoặc gọi tên ta
Say ngất ngưỡng hay áo cơm tất tả
Vỡ mộng hoài dăm đứa vết trầm kha

Có cọng mây bồng chiều cuối chạp
Phủi tay đời phủi ước vọng hào hoa
Canh rượu vãn nỗi niềm lan man khuất
Gió khều vai mùa nhắc sắp giao mùa
  Người đi muôn dặm hải hồ, thỏa chí trai xây dựng cơ đồ.Một ngày bước chân mỏi mệt, đôi mắt buồn ngó về chốn xa xưa. Ai còn nhớ, ai đã quên, ai đã nên danh, ai còn lận đận... một chiều nao xốn xang  tha thiết quá, nhớ mênh mang...
  Về đi thôi cọng mây bồng ... đà cuối chạp. Bụi đời cùng ước vọng đà phủi, canh rượu cũng đà vãn....Mắt mẹ vời vời ngóng trông...
  Về đi thôi cọng mây bồng... xuân đang tới. Gió nhắc rồi ....Vẫn còn kịp một tiếng gọi sang đò. Biết hay chăng ....Ai ơi !

Ta đọc lại bài thơ này của người đã bao lần và ta khóc, ta nhớ tuổi thơ, ta nhớ mẹ và ta ... nhớ người . Ai ơi !



Không có nhận xét nào: