Thứ Hai, 29 tháng 9, 2014

Nợ

Còn phải sống vì đời chưa hết nợ
biết mai có còn nên cứ cố vay thêm
vay chút nhớ chưa hình hài chưa kịp đặt tên
vay chút buồn cuối chiều phai nắng tắt

Còn phải sống vì nợ chưa trả hết
em nợ anh anh lại nợ người ta
ai cũng thiếu nên chẳng có ai thừa
cứ mỗi ngày nợ chất chồng thêm nợ

Cánh chuồn ớt vay từ thời quá khứ
đến bây giờ còn chấp chới ngày mưa
vết chân trần thời nhỏ dại chơi đùa
biết bao giờ mới quay về trả lại

Ngày hôm nay giữa thu vàng êm ái
cũng mắc nợ của muôn kiếp thu xưa
em mắc nợ lại của ngày hôm qua
ánh mắt anh hiền mênh mang rất lạ

Đã trót vay rồi ắt rằng em sẽ trả
trả hết thảy cùng với lãi anh ơi
cho em vay thêm nốt một lần thôi
câu yêu thương em để giành làm vốn

Ừ cứ vay cho đời thêm bề bộn
làm cái cớ em ngóng đợi ngày mai

( Nợ tình thì em sẽ nhớ và sẽ trả cả vốn lẫn lời còn nợ tiền thì ...trí nhớ em tồi lắm )



Chủ Nhật, 28 tháng 9, 2014

Này này ơi !

Này này ơi !
bống bang
chối cháo hoa cơm hẩm
chọn cơm bạc cơm vàng
ngoi ngóp nơi đáy giếng
mơ chi giấc giàu sang

Này này ơi!
nàng Tấm
ao nhà mình đất lấm
ruộng nhà mình phèn chua
tình chị em ruột thịt
không bằng cái ngai vua

Này này ơi!
vỏ thị
nát tan rồi còn đâu
phận đàn bà nông nổi
nào khác cơi đựng trầu

Này này ơi
ta hỡi
đâu dấu yêu riêng mình
lượn phố phường đông đúc
ướm tìm thử hài xinh

Này này ơi
người hỡi
tình rất chi là tình ...

Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2014

Nhàn đàm ( ? )

Con voi có chui qua lỗ kim 
được không 
lỗ kim vẫn còn sao con voi
chả thấy 
người thường diễn thuyết trên truyền hình vẫn còn
nguyên đấy 
Số tiền khổng lồ của dân thất thoát ( biến mất) 
đi đâu 

Thứ Sáu, 26 tháng 9, 2014

NẺO THU VỀ

NẺO THU VỀ

Nói cho anh nơi cũ ấy, đi em
Con đường nhỏ quanh co dường nhớ được
Cái mùi cỏ ngây ngây và mục ướt
Cùng mùa thu anh lót ổ em nằm

Hẹn với nhau, này em, một buổi lâm thâm
Khúc sông đục chứa lắm điều khuất tất
Nụ hôn vụng hồ nghi không có thật
Mùi bông xoài chín ruộm mé vườn mưa

Nhốt anh vào nhịp guốc mộc ban trưa
Mà sợi tóc thường chải đầu ba-bảy
Bởi yêu lắm triền đê nằm vụng dại
Con chích chòe liếng thoắng mãi về em

Cứ quê mùa lại lần nữa, thử xem
Tứ xứ nọ sông mỏi mòn nguồn cội
Thử lần nữa mình tập tành bối rối

Hôm chân về vướng víu nửa mùa thu …

                                             ĐCĐ



  Tôi lại về bên con sông ấy, con sông trôi lững lờ chở theo mùa thu man mác. Con đường nhỏ lấp loáng nắng vàng, xa vời xa quanh co hoài niệm . Gió phiêu bồng phủ phê đám cỏ gà, cỏ may xao xác, lảnh lót tiếng chim ...Tôi cứ tưởng tượng cô gái ấy thật đẹp, thật dịu dàng với mái tóc huyền buông lơi. Tôi cứ tưởng tưởng ra từng bước chân của đôi tình nhân dìu nhau đi và chìm lấp vào khung cảnh thu ấy... Dòng sông ấy nơi đâu tôi không biết nhưng dường như một lần nào đó đã trôi qua, lắng lại giữa cuộc đời tôi...
  Thu về với tôi nơi phố phường đông đúc, những tàng lá, những con đường đã óng ả sắc thu vàng. Lại nhớ, lại muốn trở lại đọc bài thơ cũ của anh để nghe lòng mình mênh mang... "lạc nẻo về vướng víu nửa mùa thu".

Thứ Tư, 24 tháng 9, 2014

!!!

Bão gầm gào giật tung căn nhà nhỏ
sấm chớp - cha
mưa gió - mẹ
dập vùi lênh đênh - những đứa trẻ

Cơn bão qua
lặng lẽ - cha
im lìm  - mẹ
ngơ ngác - những đứa trẻ

...

Ngờ vực cả bầu trời xanh như thế
đủ lông cánh rồi chim có vút cánh bay

Thứ Hai, 22 tháng 9, 2014

!!!

hỏa táng ước muốn
thủy táng ham muốn
vùi ba tấc nhớ quên
vương vất hồn về đòi nợ
lệ nhòa đầu ngọn cỏ
vầng trăng xấp xõa khăn tang

tình không chết quá một lần !

Thứ Ba, 9 tháng 9, 2014

Chi tiết nhỏ - tác phẩm lớn

   Mỗi cuốn tiểu thyết với vô vàn những tình tiết, nhân vật nhưng không hiểu sao có những tình tiết rất nhỏ nhặt lại làm ta nhớ, đôi lúc ta cảm giác nó lẩn quất đâu đó như đã hoặc sắp xảy ra, không biết do đọc rồi bị ám ảnh hay khi viết lên những chi tiết đó nhà văn đã nắm bắt được những khúc quanh, nếp gấp ẩn giấu đâu đó trong mỗi con người hoặc chỉ là ngẫu hứng không biết nữa. 
  Khi đọc tiểu thuyết Cuốn theo chiều gió không hiểu sao ta lại bị ám ảnh bởi cơn mơ của Scarlett, cơn mơ cô chạy hùng hục trong sương mù, cơn mơ lặp đi lặp lại sau khi cô dùng tay đào đến tóe máu để moi được mấy củ cải hay gì đó để cứu cơn đói của những con người còn lại trong ấp Tara. Ta cảm giác như mình cũng đã từng mơ giấc mơ đó nhưng khi nào và tại sao thì không nhớ, tại sao lại có cảm giác đó cũng không biết nốt vì ta chưa bao giờ biết bị đói thật sự là gì.
  Khi đọc cuốn Rừng Na Uy cũng vậy, ta đọc cuốn này vì nghe bạn bè quảng cáo là rất sex, ta chẳng nhớ được gì mấy về những cuộc làm tình mà lại bị găm vào chi tiết rất vớ vẩn ở ngay đầu truyện. Chi tiết về cái giếng đồng hư hư thực thực, cái giếng trong một đồng cỏ tuyệt đẹp và cô gái ( Naoko) cảnh báo chàng trai hãy đi thật cẩn thận vì hình như có một cái giếng sâu thăm thẳm đâu đó, ai rơi xuống đó cũng mất hút luôn, chưa ai nhìn thấy miệng giếng ở đâu  ... Không biết từ khi nào, trước hay sau khi ta đọc ta cũng cảm thấy có cái giếng đó, thấy như chỉ một cái sảy chân và ... cuộc sống và cái chết song song tồn tại...
  Khi đọc cuốn Tiếng chim hót trong bui mận gai, hàng tỷ các chi tiết hay ho nhưng sao ta lại rất nhớ cái chi tiết sinh nhật thứ mười tám Mecghi với chiếc áo màu tro của hoa hồng. Ta đã cố tưởng tượng ra cái màu ấy và ước ao cũng được mặc một chiếc váy như vậy. Sau này, khi đọc lại tác phẩm đó ta ngạc nhiên vì nhớ rằng khi đó ta mới mười một, mười hai tuổi, một ước mơ vời vợi, vì cái thời bao cấp ấy mỗi bé gái mười ba tuổi trở lên một năm mới được một mét vải đen để may quần...
  Khi đọc cuốn Thằng gù ở nhà thờ Đức bà thì ta lại nhớ chi tiết cái bình hoa nứt nẻ. Khi đọc Đồi gió hú thì ta lại nhớ nhất cái chi tiết gã Heathcliff mở toang cánh cửa sổ, mặc cho gió lồng lộng buốt tê cóng và ngây dại, dịu dàng gọi hồn ma của Catherine....

  Mỗi chi tiết nhỏ cũng đều làm lên hơi thở của cuốn tiểu thuyết nhưng đôi khi ta tự hỏi vì sao ta lại chọn những chi tiết ấy mà nhớ, liệu có phải nó thật sự đáng nhớ hay chỉ vì ta cảm giác như cũng đã nhìn thấy, nghe thấy , cảm thấy ở đâu đó, khi nào đó không biết nữa. Nhưng thực sự những chi tiết vụn vặt trong những tác phẩm kinh điển thường rất ám ảnh và đáng nhớ.
   

Chủ Nhật, 7 tháng 9, 2014

Chuyện phiếm

Chuyện của bà khách hàng

Thời kháng chiến chống Mỹ, ông là bộ đội giải phóng quân, bà là thanh niên xung phong. Ông hy sinh, bà trở về với nỗi đau, nước mắt và cái thai mới tượng hình.
Đất nước thống nhất bà một mình phấn đấu, nuôi dạy con trưởng thành.
Đất nước thời mở cửa, con bà đỗ tiến sĩ rồi sang Mỹ làm việc, lấy vợ Mỹ, đẻ con lai Mỹ, nhập quốc tịch Mỹ.
Bà tiêu tiền Mỹ con gửi về. Bà không thiếu gì, chỉ thèm được nghe tiếng con, được nấu một bữa cơm và ngồi nhìn nó ăn ngon lành. Giờ đây đã là ước mơ tít tắp.
Và chiều nay bà đưa tay lên chấm những giọt nước mắt lăn dài trên đôi mắt răn reo !.

( Định khuyên bà làm theo cách dân gian của các cụ xưa truyền lại, đem áo con trai cho vào chảo mà rang nóng bỏng lên, con sẽ sốt ruột mà về. Nhưng biết rằng bà chẳng khi nào làm vì sợ con nóng ruột lại sẩy chân sẩy tay, va vấp ... đành ngồi lặng cùng bà ngó lên trời ...)

Chuyện mẹ và con gái

- Mẹ ơi, hôm qua bạn con kể là đã gặp được thần tượng, nó kể nó đã phải chốt cửa trốn trong phòng vệ sinh ở tầng hai suốt một tiếng để khi những người bảo vệ đuổi hết mọi người xuống nó mới lò dò lẻn ra rồi chen lấn mãi cuối cùng cũng được gần sát thần tượng, chỉ một chút nữa là được chạm vào ....
- Con có muốn bạn con phải ghen tị với con không?. Con hãy kể với bạn con rằng thần tượng của con rất yêu con, buổi sáng mang quà sáng lên tận phòng cho con, dắt xe ra tận cửa cho con đi học, trưa về thần tượng của con đã nấu sẵn cơm con chỉ việc ăn, tối con được ăn cơm với thần tượng, trước khi đi ngủ lại còn được thần tượng ôm hôn, chưa kể quần áo thay ra vứt đấy thần tượng giặt rồi gấp cho vào tủ, quần áo sách vở thần tượng mua, tiền tiêu vặt thần tượng cho, thỉnh thoảng lại còn được thần tượng đưa đi chơi... Nếu thấy bạn con sắp ngất vì ghen tị thì con nhớ bật mí rằng thần tượng của con chỉ tội xấu ngang hàng Thị Nở và điêu điêu như thị Hến thôi....
- Con có biết là ai không?


( May mà con gái trả lời đúng chứ không chắc cũng phải nhốt nó vào phòng vệ sinh một tiếng cho nó thông minh hơn... hehe...)

Thứ Bảy, 6 tháng 9, 2014

PHỐ ĐÊM

Nhé em
xin nhẹ gót giày
kẻo hạt bụi giật mình tỉnh giấc
cửa sổ con con chong đèn ai thao thức
bóng xiêu xiêu ai đưa đón ai về
giấc mơ gầy xin xóa bớt u mê
nửa vầng trăng nhạt nhòa mái phố
kỷ niệm ấu thơ tôi còn treo ở đó
trái sấu ửng vàng chua ngọt cuối mùa thu
ngõ vắng lắc lơ vọng tiếng rao khuya
hương ngọc lan ướp sương ngây ngất

thềm lá khua xào xạc
lóng lánh sao trời
phố say giấc nhè nhẹ chao nôi
lòa xòa bóng cây tựa cửa
bồng bềnh căn gác ấm từng hơi thở
....

Gói lại một đêm phố
cất để dành

Thứ Sáu, 5 tháng 9, 2014

Thú tội ( chỉ vì , chỉ muốn, chỉ tại...)

Người ấy chẳng xinh đẹp hơn em
cũng không ngọt ngào nồng nàn hơn em nữa
không khi nào người ấy là một nửa
anh chỉ chông chênh, anh chỉ lao xao
anh xin thề không phản bội em đâu
chỉ vì trái tim anh dại khờ bướng bỉnh
anh yêu em một lòng kiên định
chỉ vui vẻ sẻ chia chút tình cảm vu vơ
anh xin em chớ có nghi ngờ
anh chỉ muốn thêm ai dại gì mà bớt
đẹp trai ga lăng như anh nên người ta chết
lỗi cả người ta đâu phải tại riêng anh
anh yêu em rất ... rất ...rất chân thành
anh trót dại xin em rộng lòng bồ tát....

( Không biết nên cho mấy cái ...tát)

Thứ Tư, 3 tháng 9, 2014

Thời gian trôi

Thời gian trôi
nụ hôn giành cho anh vẫn mềm vẫn ngọt
chỉ có bàn tay thôi
bàn tay xưa đã khác
hằn vết chai và thô cứng hơn nhiều
đôi môi hay bàn tay
sẽ nói hộ tình yêu


Thời gian trôi
xóa đôi mắt trong veo
chìm sâu lắm ánh nhìn nồng nàn thăm thẳm
anh sẽ nhận ra khi tình yêu lắng đọng
nếu hời hợt anh sẽ chỉ nhìn thấy những vết chân chim


Thời gian trôi
xóa nhòa nhớ và quên
có thể một ngày em sẽ quên là quần áo cho anh và dăm ba thứ khác
chỉ còn lại những điều chẳng cần ai nhắc
chẳng hạn cái ngày em đã gặp anh


Thời gian trôi
em sẽ cúi xuống giấu đôi mắt chân chim
em sẽ giấu bàn tay chai sần thô cứng
em sẽ bảo em đã quên yêu thương ngày tháng
để thấy mình bình yên


Thời gian trôi
em xóa nhòa dần em !