Sẽ có không một ngày
cầu thang kia không còn đợi bước chân em
thay vào đó là bàn chân son người khác
căn bếp ấm cúng này không còn vang lên tiếng chén va lách cách
bởi bàn tay vụng dại của em
cửa sổ kia không còn mở mỗi đêm
cho vầng trăng qua ghé mắt
vằng vặc những đêm dài
em không biết rồi sẽ là ai
sẽ lau chùi những ô cửa kính
có hay không tiếng cười giòn vang phòng khách
có thầm thì những lời ngọt lịm rèm buông
sẽ là ai mà không phải là em
em không biết vì câu trả lời không là lời giải của bài toán đố
Em ngồi lặng im và nhìn quanh đây đó
tự hỏi
thay thế nỗi cô đơn này bằng nỗi cô đơn khác
có cần thiết hay không
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.