Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2013

NƯỚC MẮT

Xoảng...
- Cút, cút ngay cái đồ lăng loàn, đánh đĩ theo trai...
- Anh có quyền gì mà đuổi tôi
- .....
   Tôi chợt rùng mình ớn lạnh, một chút thảng thốt thoáng qua, một sự run rảy như từ trong tiềm thức dội lại.Khẽ co người như một phản ứng tự vệ, tôi gỡ cặp kính, hất mái tóc và đứng dậy bước về phía cửa sổ, như để tránh một ảo giác, một ám ảnh từ lâu, bỗng chốc trở về trong tâm tưởng.
  Và tôi nhìn thấy nó. Nó rúm ró nép người vào khoảng tối của bức tường trước cửa, đôi mắt mở to kinh hãi, từng giọt nước mắt lăn dài trên đôi má bầu bĩnh. Tôi vội vàng chạy ra, quỳ xuống ôm lấy đôi vai đang rung lên của nó. Chỉ một thoáng thôi cũng đủ để tôi cảm nhận được hết nỗi đớn đau từ con bé. Tôi ghì lấy cả thân hình bé nhỏ run rảy, rã rời xót xa. Con bé nhào vào lòng tôi nức nở:" Cô ơi, bố mẹ con có bỏ nhau không?... Con sợ lắm!".
  Nó hay chính tôi - Cái con bé mới lên năm ngày ấy, cũng lẩy bảy tội tình như vầy. Cũng luôn giật mình thon thót trước những trận cãi vã, xô xát ... và kết thúc là những giọt nước mắt của mẹ, những trận say của cha trong căn nhà lạnh lẽo vì không còn một giọng nói tiếng cười. 
                                          *
                                    *           *


  Cuối cùng thì điều mà tôi sợ hãi nhất cũng đã đến. Mái tóc xõa dài của mẹ phủ xuống mặt cùng những  giọt nước mắt âm ấm rơi trên má tôi. Mẹ thì thào giọng lạc đi lẫn trong tiếng nấc:
  - Huyền!... Mẹ...Xin lỗi con...Hãy tha thứ cho mẹ!.
  Cho đến nhiều năm sau, một câu hỏi cứ luôn trở lại ám ảnh trong tôi:" tại sao mẹ lại không chọn tôi, vẫn biết rằng em tôi còn bé dại, nhưng tôi là con gái, tôi cần mẹ biết bao!".
  - Mẹ!...- Tôi đã hét lên trong mơ khi con tầu xình xịch đưa tôi và bố rời xa miền Bắc, rời xa tuổi thơ của tôi...
  - Mẹ...mẹ...mẹ...Tôi đã gào khản giọng trong cơn sốt nóng hầm hập....
  - Mẹ! Tiếng kêu tắc nghẹn trong cổ , má tôi bỏng rát hằn đỏ năm ngón tay vì cái tát của bố !!!...
   Đó là tiếng gọi mẹ cuối cùng. Cho tới sau này cứ mỗi lần nghĩ đến mẹ là má tôi lại rát bỏng. Và đó cũng là lần cuối cùng tôi biết khóc. Sau này mỗi khi đau đớn, tủi thân thay cho những giọt nước mắt trào ra, mắt tôi nóng rực, nhức nhối. Những giọt nước mắt chầm chậm rơi ngược vào trong tim làm tôi ngạt thở. Tôi bậm môi lại đến bật máu. Rồi dần dần tôi cũng chế ngự , điều hòa được mọi cảm xúc.Trái tim non nớt cũng nguội dần.
   Không còn được mỗi tối tranh nhau với em rúc vào lòng ấm áp của mẹ để chìm vào giấc ngủ. Không có vòng tay âu yếm với lời đánh thức ngọt ngào;" Dậy đi, con mèo lười của mẹ...". Để cảm nhận mẹ mềm,ấm và thơm rồi lơ mơ tỉnh dậy mỗi buổi sớm mai...Tất cả đã lùi xa, thay vào đó là tiếng reng reng của chiếc đồng hồ báo thức,luôn làm tôi giật bắn mình. Lồm cồm bò dậy trong tiến làu nhàu, giục giã của bố, tôi tự lo hết mọi việc cho bản thân, từ đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, ăn sáng, soạn sách vở... Bố đã rèn cho tôi một cuộc sống tự lập từ khi tôi bắt đầu cắp sách tới trường. Không hờn dỗi, không nũng nịu, không khóc, ít cười. Hình như tôi có nét gì đó không giống tất cả bạn bè cùng lứa tuổi.
  Ở với bố, dường như giới tính của tôi cũng thiên lệch.Tóc của tôi luôn ngắn đến mức tới không thể ngắn hơn được nữa với lời giải thích của bố :"Cho gọn và mát". Còn quần âu và áo phông luôn là lựa chọn duy nhất vì:"Khỏe và tiện lợi mặc lúc nào cũng được". Từ đi học đi chơi đến đi ngủ. Bởi lẽ đó bạn bè trong lớp thường gọi tôi với biệt danh: "Huyền tám vía". Tôi cũng tự cô lập mình, không hòa đồng với các bạn gái khi cùng bình phẩm một kiểu áo mới, một mái tóc đẹp hay tụ tập cười đùa khúc khích bàn luận về một anh chàng nào đó. Nhưng bù lại tôi có thể tự hào với thành tích học tập luôn đứng đầu lớp và với vài ba quyển sách dạy nấu ăn tôi đã có thể tự đi chợ và chế biến rất nhiều món ăn ngon mà các bạn "chín vía" của tôi bó tay.
  Bố tôi đi lại với vài cô nhưng rồi cũng chẳng lấy ai. Nhiều người bảo tôi may mắn vì không phải sống cùng mẹ ghẻ. Nhưng không ai biết một nỗi sợ hãi luôn bám riết lấy tôi đó là sợ bóng tối. Tôi có thói quen ngủ không tắt đèn vì trong ký ức của tôi luôn bị ám ảnh vì những ý nghĩ không đầu không cuối mỗi khi buổi tối bố về nhà muộn. Khi ấy căn nhà nhỏ có mình tôi bỗng trở nên bí ẩn, mỗi góc tối lại như có những con mắt đang nhòm, và sau lưng như thoảng có hơi thở của ai đó. Còn dưới gầm giường hình như có con gì đang bò...Và tôi mệt nhoài thiếp đi với nhưng cơn mơ hoảng loạn. Không ít lần bố tôi đã hốt hoảng vì lúc về đến nhà thấy cả người tôi ướt sũng như tắm trong tấm chăn khi nhiệt độ ngoài trời đến ba sáu, ba bảy độ.
  Vào đại học năm thứ hai thì bố đột ngột qua đời trong một tai nạn giao thông. Tôi đau đớn ngất đi, tỉnh lại bao lần, nghe bác hàng xóm chép miệng:"Tội nghiệp con bé, mất mát lớn quá không khóc nổi nữa". Có cô cùng cơ quan với bố ôm lấy tôi mà bảo:"Con khóc đi cho vơi bớt, khóc được con sẽ thấy nhẹ nhàng hơn". Tim tôi như muốn vỡ ra ngàn mảnh. Nhưng nước mắt vẫn không thể chảy ra được.
  Nghe tin dữ, mẹ vội bay vào với tôi. Gặp tôi, mẹ ôm riết lấy mà khóc, không biết mẹ khóc vì bố hay vì tôi. Mẹ khuyên bảo, cầu khẩn rồi van xin tôi trở ra Bắc sống với mẹ. Nhưng lòng tôi đã quyết không gì lay chuyển nổi. Tôi gửi trả lại tất cả số tiền mà mẹ gửi vào cho tôi. Mẹ không thể nào bù đắp lại cho tôi một tuổi thơ bơ vơ, buồn tủi, không thể nào tìm lại cho tôi giọt thương, giọt nhớ, tiếng khóc, nụ cười mà đứa trẻ nào cũng cần phải có để lớn lên. Hơn mười năm qua nỗi khát khao về một vòng tay yêu thương của mẹ, để cảm nhận một lần nữa mẹ :"Ấm, mềm, thơm". Đã mãi mãi chỉ là một ảo ảnh trong những giấc mơ của tôi về mẹ.
  Cuộc sống tự lập bố đã rèn cho tôi từ bé đã giúp tôi trụ vững giữa những đổ vỡ, mất mát. Dù vừa đi học vừa đi làm để kiếm tiền.Tôi vẫn tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu.
  Giờ đây đã hơn ba mươi tuổi với một công việc có thu nhập cao mà nhiều bè bạn cùng trang lứa phải mơ ước. Một mẫu chọn vợ lý tưởng của bất cứ chàng trai khó tính nào thì tôi vẫn đi về một mình một bóng với nhiều lời bóng gió sau lưng "Kiêu quá" hoặc "lạnh như băng". Có người sau một thời gian theo đuổi đã nói thẳng vào mặt tôi:"sao mà đến nụ cười em cũng phải tiết kiệm đến vậy". Và tôi được nhận thêm một biệt hiệu"Sao Băng"...

                                           *
                                    *            *

  Con bé đã ngủ, cuộn tròn trong lòng tôi. Những giọt nước mắt khô dần trên đôi má bầu bĩnh, nhưng hàng mi cong cong thì vẫn lay động. Trong giấc ngủ không sâu, không trọn vẹn, thỉnh thoảng nó lại giật mình thảng thốt ôm chặt lấy tôi. Hồi ức trôi bồng bềnh về quá khứ với tiếng cười hồn nhiên, trong trẻo như những viên pha lê của tuổi bé thơ tôi, nụ hôn ngọt ngào sớm mai của mẹ, mái tóc xõa dài thoảng mùi lá xả...Mềm, ấm, thơm...Con bé  giật mình ôm choàng lấy tôi hét lên:"Mẹ!" Những giọt nước mắt lăn dài lăn dài...Mẹ...Mẹ ơi!. Trái tim tôi vỡ òa, nức nở nghẹn ngào thốt bật câu gọi đã kìm nén suốt hai chục năm qua. Nước mắt con bé và nước mắt tôi hòa vào nhau âm ấm.

  Bao năm qua đau đớn, buồn tủi đã làm nước mắt tôi khô cạn.Nhưng giờ đây tất cả nhòa đi , tôi đã khóc bằng những giọt nước mắt của yêu thương.

17 nhận xét:

  1. Đọc chuyện của bạn Sỏi thấy bạn xứng đáng với một vị trí nào đó trang trọng Trong giới Blog (Không dám nói văn đàn vì có thể cái âm lượng nó hơi to tát) Sỏi thấy trong ngày có nhiều lần nghĩ đến văn phong của danh khuyết. Thôi khen cả thôi . Nói gọn lại là tâm phục !
    Sỏi Comment bằng tình cảm của mình, Chỉ tiếc không biết tên thật của bạn!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Em chỉ viết như những gì em thấy thôi anh, còn văn phong nghe nó to tát quá, anh cứ chê em lại thấy đúng là anh Sỏi hơn, vì anh Sỏi nghiêm trang quá lại thấy ... sao ấy...hì. Anh cũng tên là Sỏi đấy thôi, em là danh khuyết thì cũng như là đá sỏi, như là lá cây nọn cỏ như anh đấy... Nói gọn lại là em rất cám ơn và thực sự xúc động bởi tình cảm chân thành của một người anh, một người bạn lớn !

      Xóa
  2. Trả lời
    1. Mây vẫn là mây dù hình dạng và màu sắc có thay đổi thế nào đi nữa, trừ khi mây thành hạt mưa rơi .

      Xóa
    2. cứ buồn thế này...tôi chả thèm qua.

      Xóa
    3. thì bước chân ngang qua của bạn sẽ là niềm vui.

      Xóa
  3. Q rất thích cái kết.Có lẽ,nó là hình ảnh phản chiếu của mình.Tuổi thơ buồn tủi lẻ côi,lớn lên bằng nước mắt xót xa....Rồi,tìm lại được nụ cười đã bỏ quên..bây giờ chỉ còn khóc bởi ân sủng cuộc đời và yêu thương ấm áp tình người.....Mình,trước đây cũng có viết vài truyện ngắn,nhưng đưa lên entry lại quá dài,e bất tiện.Nay luôn lười phải ngồi vào bàn để viết......Vui nhé bạn hiền(ủa hình như đã đổi cách xưng hô rồi)
    LÝ ĐỨC QUỲNH

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hoàn cảnh có thể làm con người có thể trở nên khô cằn thậm chí là độc ác, nhưng hoàn cảnh khi con người biết vượt lên được thì lại khiến con người ta trở nên nhân hậu hơn, đồng cảm hơn. Anh đăng truyện đi mà, dài mấy cũng được, nếu dài quá thì đăng nhiều kỳ...Vui nhé ...anh hiền.. (em cũng đổi luôn vậy )

      Xóa
  4. " childhood " tuổi thơ ai cũng có 1 tuổi thơ, người thì có cha có mẹ như " cô " bé
    ( giờ 30 mấy " lại có 1 tuổi thơ buồn như vậy. không phải em đúng không HD.
    cuối tuần lại đến sang tìm em mà ko gặp hic hic tìm em còn khó hơn tìm lá diêu bông nữa ,sao em vội ngủ sớm vậy hic

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không phải em đâu mà. Chỉ có phần đầu là giống thôi vì em luôn được mẹ ôm ấp, em là cưng út của mẹ mà. Em có một anh bạn, anh chị ấy chia tay, anh nuôi con gái lớn, chị nuôi thằng em nhỏ. Em thấy bé gái thay đổi dần mất hẳn vẻ nữ tính, tự co mình lại, điều đó luôn ám ảnh em và em viết câu chuyện này. Khi chia tay nhiều người nghĩ rằng chỉ cần lo cho chúng đầy đủ vật chất nhưng có những điều ẩn sâu bên trong mà người lớn đôi khi không thể nhìn thấy.Em bị mất pass cũ rồi, chính em cũng không vào được nhà em bên yahoo nữa, để em add lại nick của anh ạ.

      Xóa
    2. Anh cho em xin lại nick của anh ạ. Hay anh add sang em cũng được : khuyetdanh04@gmail.com

      Xóa
  5. Hôm nay nắng đẹp bạn ah.
    GIọt nước mắt có rơi cũng nhanh khô lắm đó. Sự đồng cảm làm cho trái tim như mềm hơn, biết mở cửa...
    Ngày an nhiên nhé người!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ừ, thượng đế đã ban cho chúng ta món quà quý giá đó là nước mắt , để chúng ta có thể rửa trôi được những bụi bẩn ( đúng cả nghĩa đen và nghĩa bóng) cho chúng ta mở cửa trái tim và để chúng ta biết đến món quà thứ hai đẹp hơn và giá trị hơn đó là nụ cười bạn nhỉ... Cười thôi TH ơi !....

      Xóa
  6. Truyện ngắn của bạn rất hay, rất xúc động. Nhưng thật tình mình không thích đoạn cô bé từ chối sự yêu thương của mẹ, khi bố mất. Lại còn trả lại mẹ tất cả số tiền mẹ gửi cho....Có lẽ vì bạn chưa làm mẹ, nên không hiểu nỗi đau của người mẹ khi buộc lòng phải chia tay đứa con của mình, bất kể nó là trai hay
    gái.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mình đã ôm cô bé đó và đã cảm nhận bằng nỗi đau của một người mẹ và khi viết truyện này mình cũng đã đặt chính mình vào đúa bé đó. Ngoài đời thực đứa bé đó đã 22 tuổi. Đã chục năm qua nó từ chối mọi cuộc gặp mặt với mẹ mặc tất cả lời khuyên bảo của mọi người. Nhiều người chê trách nhưng hãy thứ lỗi cho bé vì lỗi lầm chính là ở người lớn chúng ta. Rất cám ơn bạn đã chia sẻ. Mình viết nhưng nhiều lúc không biết là có ổn không, mình rất mong muốn được sự góp ý chân thành của mọi người. Một lần nữa cho mình cám ơn bạn !

      Xóa