Chủ Nhật, 20 tháng 10, 2013

Gió mùa

   Gió mùa
   Cơn gió mùa đầu tiên của năm, vẫn vậy thôi mà sao nghe trong người khang khác, chùng xuống, vẩn vơ.
  Tại trời, tại đất, tại cơn gió se se, tại cả con chuột nữa. Mình lẩm cẩm mất rồi.
   Cái sân thượng nhỏ thôi nhưng cũng cố trồng vài cây cảnh cho nó có chút màu xanh, cho nó đỡ cằn cái tâm hồn vốn đã quá cằn. Làm gì có thời gian để chăm chút tỉa tót cho cây, chỉ mỗi ngày tưới cho chúng ít nước máy, mấy cây tuy cằn cỗi như cái tâm hồn mình nhưng cũng có lá, có hoa. Vậy mà có kẻ ngu si, láo toét lại phá mất, không những vặt trụi lá của mấy cây Trúc quân tử, cây Tùng xà mà còn phá nát cả đám hoa Nguyệt quế đang trổ hoa thơm lừng nữa chứ, từng đám hoa trắng muốt tả tơi, héo rũ như khóc. Thế này thì điên quá, điên không thể nào chịu nổi được nữa. Chiều nay đi làm về quyết định sẽ triệt cho chúng chết hết đi khỏi phá hoại. Keo dán... hù...sẽ cho chúng mày biết tay...
   Loay hoay tìm chỗ để đặt tấm keo dán bỗng rủn cả người, run cả tay vì mấy tiếng chít ... chít ... yếu ớt. Lò mò về phía tiếng kêu ở góc sân thượng. Trời ơi hóa ra lá khô, lá tươi và cả hoa nữa kẻ phá hoại đã tha về đây từ lúc nào, kết thành cái tổ và từ đó đang phát ra những tiếng kêu kia. Điên quá mình xăm xăm vớ lấy cái chổi, xẻng và túi ni lon, nhưng tiếng kêu nho nhỏ, yếu ớt lại rớt ra run rảy... Mình ngồi phệt thừ người ra chẳng còn biết làm gì nữa. Chắc là nó còn đỏ hỏn, chắc là nó chưa ăn được gì, chắc là nó đói, chắc là nó... rét. Trời ạ! Mình biết làm gì đây... chắc là đi kiếm cái áo cũ đắp thêm vào đó ...
    Tại gió mùa, tại trời, tại đất hay tại con chuột chết tiệt kia tự nhiên cảm thấy hoang hoải đến tận chân tóc, lẩn thẩn tự hỏi : " rồi những con chuột kia sẽ lớn lên, sẽ phá phách, đến lúc đó mình có tức khí, có đùng đùng đi mua keo dán hay bẫy không nữa....
   Nhớ hồi năm ngoái, có một con chuột chắc là cũng từ sân thượng lọt xuống dưới nhà, nó phá phách kinh khủng, một buổi chiều mình nhìn thấy nó chui tọt vào phòng của con gái, sau một hồi gõ, chọc rượt đuổi vã mồ hôi mình đã lừa được con chuột chui vào túi nilon, sướng quá đang cười tít mắt bỗng nghe thấy tiếng con gái sau lưng: " Mẹ đừng giết nó". Mình sững người, cái con chuột này đã từng cắn đứt dây máy tính của con gái, đã từng cắn nát cả gói bánh con chưa kịp ăn.... Nhìn con gái mắt ngân ngấn bỗng thấy mình ác. Nhưng chẳng lẽ lại thả con chuột ra ngoài đường, nó sẽ lại sang phá phách nhà hàng xóm. Nghĩ mãi, cuối cùng đành cho con chuột vào ba lần túi nilon buộc kỹ quai túi lại rồi vứt vào xe rác, chắn chắn đến 90% là con chuột sẽ chết trừ phi... nhưng thôi điều đó cứu rỗi cho con gái và cho cả chính mình.
  Tuổi thơ, cái tuổi đôi mắt chưa vẩn bụi bao giờ, cái tuổi tâm hồn trắng trong như giấy mới, cái tuổi thương yêu tất thảy và chưa biết đến hai từ thù hận... Ừ, mình đã đánh rơi rớt từ khi nào nhỉ, đó là cái giá để khôn lớn chăng....Bỗng thấy ứa nước mắt thương con, ở thành phố, bị giam giữa những bức tường chật hẹp, một bước là ra đường với ô tô xe máy hỗn loạn. Cái góc nhỏ bé, thánh thiện trong tâm hồn nó liệu còn giữ được bao lâu. 
   Nhớ hồi con gái lên bốn năm tuổi, một lần dắt con ra chợ nó nhìn thấy đàn vịt con líu ríu vàng ươm như những nắm bông gòn, nó sáng cả mắt cứ ngồi phệt xuống xin mẹ mua. Nhà mình thì lấy đâu ra chỗ mà nuôi nhưng thương con mình cứ mua đại ba con. Con gái sung sướng thả lũ vịt con vào chậu tắm cho chúng bơi rồi mê mải ngắm nghía, toe toét cười. Nhưng không hiểu sao mấy con vịt không chịu ăn, thế là lần lượt từng con chết. Mình khốn khổ vì mỗi lần vịt chết là mỗi lần con gái khóc, nó giấu giếm lủi nhủi mếu máo, sụt sịt làm mình càng ân hận vì đã không lường trước, nghĩ là làm con vui mà hóa ra...Đến con vịt cuối cùng mình để vào cái giọ xe đạp phơi ngoài nắng cho ấm ( vì mùa đông) chắc là đồng nát đi qua lấy mất cả giỏ xe và con vịt làm con gái lại rấm rức...
   Khi con lên mười mình xin một con mèo về nuôi, nhưng rồi không hiểu sao con mèo cũng bị chết, chắc vì bé quá mặc dù đã đổ cả sữa cho mèo uống mà cũng không cứu được.
   Có một buổi chiều đi học về thấy mình đang cắt tiết con gà, mặt con gái tái mét, con gái khóc và nức nở, hỏi một câu như tòa án : " sao mẹ lại giết nó!". Từ đó mình không bao giờ làm thịt gà nữa, chỉ mua rồi " xui" người khác làm. Thấy lòng bình an hơn... 
   Nói chung là mình không có tay nuôi con vật, có lần mình nuôi lọ mẻ để nấu các món ăn, con gái tò mò hỏi mẹ cái gì đấy, mình chỉ vào lọ mẻ và giải thích cho con đó là các vi sinh vật lên men, mẻ cũng sống cũng ngọ nguậy... Con gái thở dài sượt một cái và tuyên bố : " nhà mình nuôi được mỗi con mẻ". Trời ạ !....
  Hay là mình lấy cái lồng mèo bỏ không kia cho lũ chuột con vào đấy, lót cho chúng ấm áp và hàng ngày mang cơm cho chúng ăn... biết đâu... mình cũng nuôi được ... Hù... Điên quá... buồn nữa... Tại gió mùa...
  
  
  


12 nhận xét:

  1. Nói tóm lại bây giờ KD định " nuôi con zề và trồng cây zề cho có hiệu quả " ! He ehee
    Chiều đông lãng đãng vui nhé bạn !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Trong một lần một tỉnh nọ được đón lãnh đạo trên trung ương về thăm, trong bài phát biểu vị đó nhấn mạnh : " Chúng ta phải nghiên cứu trồng con gì, nuôi con gì cho hiệu quả nhất..." Có một anh chàng bí thư xa loe toe phát biểu : " Muốn nhanh có hiệu quả mà lại ít vốn chúng ta nên trồng cây thuốc phiện và nuôi con ... cave... haha KD sẽ cơm nắm cơm đùm đi học tập.

      Chúc bạn một ngày mệt phờ mà vui !

      Xóa
  2. Gió mùa về lan man quá bạn hiền nhỉ ? Ừ,mình cũng ngại nuôi các con vật trong nhà lắm.Nuôi không khó,nhưng một lúc nào đó cũng phải chia tay nó,cái điều này chẳng dễ tí nào.Khi sợi dây tình cảm đã vướng vít rồi,cắt đứt là cả những dằn vặt dài lâu.....Ngày 20/10 nhiều vui bạn hiền nhé !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tại gió mùa mà anh. Chắc là đến cái tuổi ẩm ương ( già) mất rồi. Cái gì cũng khiến đầu óc nghĩ ngợi linh tinh anh ạ.

      Em cám ơn anh thật nhiều !

      Xóa
  3. Hình như bị giống Nhi, mỗi lần mình khen những con chuột có đôi mắt đẹp là y như rằng bị ai đó nhìn mình như 1 sinh vật lạ...mình còn dám cầm cả thằn lằn. Duy con mèo thì cực ghét vì tiếng kêu khủng khiếp của nó...
    Ngày 20-10 vui nhe

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hihi. thôi đành làm sinh vật lạ Nhi nhỉ, mình đọc một câu của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư là: " Điều đáng sợ nhất là không còn biết sợ". Khi cái ác cũng không làm người ta sợ nữa thì... cái thiện còn chỗ nào đứng chân. Mình không nuôi được con gì nhưng mình rất sợ khi ai làm đau chúng... hihi

      Chúc Nhi tươi trẻ và xinh đẹp mãi !

      Xóa
  4. Chúc vui ngày 20/10. Bài viết giống bài Vô đề của LV. Nghĩ và tự hiểu theo ý từng người nhỉ. Vơ vẩn mà không vẩn vơ chút nào!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Con cám ơn ba. Đúng là vơ vẩn thôi ba ạ. Ba giữ gìn sức khỏe nhé, lạnh rồi đấy ạ.

      Xóa
  5. Chẳng phải tại gió mùa đâu, mà tại ngày hôm qua cứ quấn lấy ta thôi. Ngủ ngon nhé người!
    (HT lơ mất lời chúc cho người...vui và hp mãi nhé_vẫn lời chúc muôn thuở ấy thôi ah)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ngày hôm qua gió nói
      Ta thương nhau ... vừa thôi... hihi

      cứ mong cái muôn thuở ấy thôi người à !

      Xóa
  6. chẳng phải gió
    chẳng phải mưa
    lòng lãng đãng
    khó mà nuôi
    cuối tuần rồi nhiệt độ còn 40*F lại gió nữa
    ghét gió quá tại gió cả
    qua thăm HD giờ chắc chùm chăn ngủ kỷ rồi.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chẳng phải gió
      Chẳng phải mưa
      Lãng đãng nhớ
      người xa mù

      Ghét gió, nhớ gió, gió ở đâu...

      Xóa