Thứ Tư, 25 tháng 9, 2013

NẾU KHÔNG CÓ GÌ THAY ĐỔI

   Ngay từ khi chiếc điện thoại rung chuông báo có tin nhắn, linh tính sao vậy, cô đã nghe nhói, như thể cái nhói của vết cắn ngọt ngào đêm ấy đã lâu rồi, có thành sẹo đâu nên lâu dần nó cũng mờ. Thỉnh thoảng một mình soi gương, gượng chạm tay vào rờ rẫm, máu đổ dồn lên môi , lên mắt. Nhưng cũng có lúc chẳng cần gương thì thỉ thoảng vẫn bất chợt nhói như vậy, râm ran nhớ, thê thiết thèm... 
    Tin nhắn chỉ vẻn vẹn mấy chữ: " Tuần sau không có gì thay đổi sẽ về qua". Cô ngồi thừ ngó lơ, ngó lắc con đường mưa hết lâu rồi vẫn lầm lầm đỏ, những vệt bánh xe ô tô còn hằn đậm, vì vết trước  chưa kịp khô, vết sau đã chồng lấp bởi những chuyến xe lớn nhỏ. Bụi đường tung mờ ngày nắng, nát bét dính nhằng ngày mưa.. Cô chợt thấy nhột nhạt, thoang thoảng mùi thuốc lá. Lạ nhỉ con đường tít tắp quạnh vắng, mùi thuốc quen thuộc ngầy ngậy, cay cay. Lại lất vất, lại máu đổ dồn lên môi lên mắt như cơn bốc hỏa... chẳng lẽ....
  Đã là tuần sau, mà tuần sau là thứ mấy vậy nhỉ, ngày mốt, ngày hai...bảy ngày lận. Cô lầm bầm nho nhỏ, mân mê chiếc điện thoại tính nhắn hỏi chính xác ngày người ta về nhưng bàn tay lóng ngóng, truội xượt khỏi phím. Ừ, thế nào cũng làu bàu, thế nào cũng trả lời nhát gừng chả ra đâu vào đâu, thì có bảy ngày để đợi còn hơn là chẳng biết khi nào hay là đã không còn gì. Bảy ngày không còn là con số...
   Đã sang ngày thứ sáu, Mỗi một con xe qua nhà thì từ đằng xa đã lọt vào tầm mắt cô, loại xe gì, màu xe ... không phải... chắc là sắp thôi. Cô đã có thể đoán định từ khi mũi xe mới trờ đến đầu khúc ngoặt. Quán dạo này thưa khách, cuối thu ngày chóng tối nên dân bản trong cũng ngại mua bán, ăn uống nhì nhằng. Có chồng, có vợ mưa hoài chả cần ăn gì, ôm nhau ngủ cũng sướng. Còn cánh lái xe thì muốn nhanh qua đèo còn vào bản rửa ráy, ngả lưng. Đã nhiều lần nhỡ độ đường, chồn lưng, mỏi gối, nhìn cô chủ quán còn nuột nà, còn đằm thắm ở cái độ tuổi sắp hồi xuân nhiều chú lái, bác lái cũng ỡm ờ, xin tá túc lại qua đêm nhưng đều nhận được cái lắc đầu, lời nói nhẹ nhàng nhưng cương quyết : " nhà em mẹ góa con côi, mời các bác vào bản...".

                                                     *

   Lúc khi chồng còn sống. Cô bán quán nhì nhằng mấy buồng chối vừa ương ương quả, mấy khúc sắn chồng trồng trên nương vừa dỡ còn bết đất đỏ, vài chục trứng gà, giỏ mận, giỏ đào dân bản thừa nhượng lại, ấm nước, vài gói bánh kẹo, gói mì tôm từ cánh lái xe chuyển về lấy tí lãi....Cái ngày ấy như định mệnh, mưa cứ lâm râm, lắc rắc chẳng có điềm báo gì. Sáng chồng lên nương, mùi đàn ông còn nồng nồng căn nhà nhỏ, cái rạo rực, cái rời rã còn vương vất đầu lóng xương. Non trưa đã nghe tin dữ - "đá lở". Chồng đã không vẹn nguyên hình hài khi được cáng về. Giấc mơ về những tảng đá lở hằng đêm cứ đè xuống, vùi lấp chồng, căn nhà, cô, đứa con gái nhỏ... 
   Cô phải cố cứng cỏi, gắng gượng mà sống, phải vừa là cha vừa là mẹ. Ngày ấy đã hứa với người nằm xuống sẽ nuôi dậy con đến nơi đến chốn, vả lại nơi quạnh vắng chỉ đơn thân với đứa con gái nhỏ yếu ớt cô sẽ bảo vệ nó bằng cách nào đây. Cô con gái đã lớn dần lên, xinh đẹp, phồng phao, đôi khi chợt nhìn thấy ánh mắt đám đàn ông truội nhanh, lấm lét về phía con gái làm cô luôn cảnh giác, bất an. Không cho con ra ngồi ngoài quán, chỉ đi học, ngồi học bài nhà trong và nấu bữa cơm đạm bạc cho hai mẹ con, cẩn thận đến mức, ăn cơm trưa cô cũng hạ liếp đóng quán....
  Một mình nuôi con, một mình với những cơn gió tuyềnh toàng thông thốc thổi những đêm trở chứng, mưa rát rạt bật tung liếp nhà, con thác sau núi réo thở hồng hộc. Một mình chống đỡ với những lời lả lơi, suồng sã, đường mật, với những ánh mắt nghi ngại của người trong bản và với cơn mơ đá lở cứ mỗi mùa lại thắc thỏm đâu đó...
   Con gái học trường nội trú của tỉnh rồi được đặc cách vào học  trường sư phạm mẫu giáo ba năm ở tận thủ đô xa xôi, bởi dân bản đang cần giáo viên về chăm nom con trẻ, buồn vui lẫn lộn, nhìn con háo hức được ra Hà Nội quên bẵng ánh mắt mẹ mờ mờ nếp chân chim, xa vời vợi. Nghĩ tương lai rộng mở cho con, ba năm đằng đẵng rồi cũng qua, cô dồn tiền, cố vui vẻ động viên con ăn học.

                                               *

  Lại một mình những đêm mưa rát rạt, lại thông thốc gió, lại thác réo thở...Lại cơn mơ đá lở. Mỗi lần qua cơn mơ, mồ hôi ướt sũng. Khi con gái còn ở nhà, thế nào nó cũng trở dậy ôm lấy cô, vỗ về an ủi, nó đi rồi cô chỉ còn biết rã rời bó gối chờ trời sáng. 
   Đêm ấy lại một cơn mơ như hàng trăm lần cô đã mơ, cô ú ớ, những viên đá to đang lao xuống tung tóe quanh chân cô... cộc ...cộc, cộc... Cô giật mình dứt khỏi cơn mơ, tiếng gõ cửa gióng một chợt vang , chợt tắt... Cô ngồi hẳn dậy, ngoài trời tối mờ, trăng thượng tuần đã ngả chênh chếch về bên kia núi, cô nói với ra cửa :" Mời vào trong bản, nhà tôi không chứa khách ngủ qua đêm". Lại gõ, lại im ... Cô kệ kéo chăn định ngủ tiếp, lặng một lúc lâu không thấy tiếng xe cũng không thấy tiếng bước chân bỏ đi. Cô hé cửa, một người đàn ông nửa nằm nửa ngồi trước quán, ánh đèn trong nhà hắt ra cho thấy trên khuôn mặt người đàn ông loang máu. Máu do một vết rách trên trán nhỏ xuống ướt đầm vai áo, mùi rượu còn nồng nồng phảng phất, chắc người ta say lại bị vập vào đâu nên choáng. Phía dưới đèo chiếc xe quay nghiêng ghẹ đầu vào vách đá. Cô đỡ, gần như kéo lê người ấy vào nhà, đặt nằm lên cái giường duy nhất trong phòng, lập cập lấy nước ấm trong phích pha muối lau rửa vết thương rồi sờ nắn khắp người xem còn bị thương chỗ nào nữa không. Người đàn ông thiêm thiếp, miên man không biết do choáng hay say nữa, chân tay lạnh ngắt, quần áo bết dính nước mưa. Tần ngần một lát cô cố sức lật nghiêng người anh ta cởi chiếc áo sơ mi kẻ rồi đến chiếc quần ka ki sẫm màu. Mùi đàn ông khen khét nồng nồng ấm sực cả căn nhà nhỏ... cái mùi hơn chục năm cô ngỡ đã quên...
     Cô ngồi phệt xuống đất thở gấp, cảm giác rời rã từng lóng tay, hất mái tóc lòa xòa trên trán người đàn ông cô giật mình, anh ta còn khá trẻ chỉ độ trên ba mươi, khuôn mặt rám nắng vuông vức... vồng ngực phập phồng....mùi đàn ông đầy ắp miên man .... Cô thần người, bàn tay mê mụ áp lên má, sục vào tóc, rờ rẫm lên ngực trần... những ngón tay miết mê, tê dại...Người đàn ông tỉnh dần trong cảm giác ấm áp, mềm mại, run rảy và cái mùi vị của núi, của rừng, của nước, của lửa, của nước mắt, của ... đàn bà..... Cô lả người khi một vòng tay ôm siết kéo cô ngã dụi... người khách mê mê tỉnh tỉnh, còn cô cũng tỉnh tỉnh mê mê..

                                                *

    Cô lại lật qua lật lại, săm soi cái điện thoại như cố tìm thông điệp còn giấu trong đó, đọc đi đọc lại tin nhắn cũng chỉ ngắn ngủi đủ có một dòng, cái cách nhắn cũng ậm ừ không có chủ ngữ: " Tuần sau nếu không có gì thay đổi sẽ về qua". Cái gì thay đổi, một cuộc hẹn với cô bạn gái, một cuộc nhậu bất chợt hay thời tiết thay đổi. Cô biết mình chỉ ghé tạm cuộc tình, biết rằng với người ta chỉ là ghé một cuộc vui .... 
   Cuộc đời thì có rất nhiều điều có thể xảy ra, chỉ một vài viên đá lở đã làm thay đổi cả cuộc đời cô, cô đã gắng gượng chống chọi với số phận nghiệt ngã, cuối cùng cô thay đổi được những gì, thế mà từng ngày từng giờ mọi đổi thay vẫn diễn ra. Giờ đây cô cũng đã đóng đinh lên phận mình nếu có thay đổi chỉ là thay đổi cái cách nhìn nhận để chấp nhận. Chỉ có người ta như cánh chim trời tự do  trong mọi sự đổi thay bất định...
   Cô cũng chưa khi nào để ý khi ấy người ta xưng hô là gì. Anh - không phải, tui - cũng không phải, hình như không là gì, chỉ ậm ừ, mà hình như có nói gì đâu. Là cái vồ vập tức thở, nóng bỏng lưỡi, ướt rượt môi, rồi trườn thấp dần...Rồi thở gấp...Rồi...lặng...ngó lơ. Đôi khi :
- Ở lại được bao lâu ?
-  Ngày thôi, mai đi 
- Mệt không
- Ừ
... 
  Không đầu, không cuối, cũng không giống những lứa đôi sau phút mặn nồng...Núi cũng còn có ngọn gió của riêng mình, cây cũng uống nước của dòng sông thương nhớ, cô vay tạm chút tình hờ không là của riêng...Cô đợi cái không phải của mình...

                                                  *

 Chiếc điện thoại sáng đèn, cô mừng húm vớ tay bật vội vàng. Hóa ra là cô con gái nhỏ. Nó líu ríu kể chuyện trường, chuyện lớp, chuyện bạn bè. Kết thúc cô con gái thông báo : " Nếu không có gì thay đổi rằm này con sẽ về nhà thăm mẹ...".
  Cô thẫn thờ nhìn xa xăm, những tia nắng chiều đỏ rực trên đỉnh núi, cái thứ nắng tàn ngày lếnh loáng say say rồi chìm dần vào sương loang mờ mờ. Dưới chân núi, nhà nhà trong bản đã nhen lửa nấu cơm chiều, khói lam vương vất ngoằn nghèo. Ơ, xa thế sao mắt cô cay xè... thật lạ....
  Cô bấm đốt tay lẩm bẩm: " Nếu không có gì thay đổi, mười ngày nữa sẽ đến rằm !"....
  
   
  
  
  
   

12 nhận xét:

  1. qua lấy tem nè bận quá chỉ xem lướt qua thôi . cuối tuần " nếu không có gì thay đổi " anh sẽ sang thăm HD . chúc ngủ ngon
    huy.pham67

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hôm nay đã là ngày chủ nhật, ngày cuối cùng của cái tuần rồi anh Huy ơi. HD đã đếm từng ngày để đợi nhưng có con muỗi đốt nên anh đành thay đổi hỉ...hay anh sợ quá chạy mất tiêu rồi... hihi...

      Xóa
    2. sạo quá HD thứ bẩy là ngày 28 hôm nay mà anh comment hôm 25 .qua thăm và đọc bài say nhưng không dám lấy tem vàng nè lấy nhiều vàng giầu thì ai nghèo cho. lai say rồi lại tỉnh. ,lại bồng bềnh phiêu diêu.
      em xinh nhất. có nói dối không nhỉ. cũng vẫn không vào dc nhà anh sao?

      Xóa
    3. hihi... em nhầm thui mà, vì mong quá nên vậy đấy, bắt đền đi. Nhà em thì làm gì có tem chỉ có rượu, trà, cafe tự chọn. Mà chủ nhân trót say quá rồi nên ... thấy mình xinh, đáng yêu tệ...lalala...

      Xóa
    4. mà sao vậy, em vẫn không thể vào được nhà anh... thui ngồi ngoài hiên vậy . hic !

      Xóa
  2. "Núi cũng còn có ngọn gió của riêng mình, cây cũng uống nước của dòng sông thương nhớ, cô vay tạm chút tình hờ không là của riêng...Cô đợi cái không phải của mình..."Đọc thấy xót,nhưng thấm thì phải là người đã trải qua những ngày tháng sống trong tâm trạng đó mới thấu được.....Nhiều vui nha bạn hiền!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tình yêu và sở hữu. Viết xong bài này chính em cũng hoang mang liệu sở hữu có phải là điều tất yếu và quan trọng nhất của tình yêu không và nếu không là của riêng thì có phải là tình yêu không hay chỉ là cho và nhận đơn thuần ... Em chỉ la làng hộ người khác thôi ạ.... Chúc anh ngủ ngon !

      Xóa
  3. ...Núi cũng còn có ngọn gió của riêng mình, cây cũng uống nước của dòng sông thương nhớ, cô vay tạm chút tình hờ không là của riêng...Cô đợi cái không phải của mình...
    Rất hay đó Khuyết.Rất thích cách hành văn của bạn.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nhi xinh đẹp ơi mình cũng rất thích thơ của bạn... hihi. Ngủ ngon nha !

      Xóa
  4. Đau đáu nỗi niềm, khao khát là bản năng là thức tỉnh. Không biết trong cuộc đời có ai không một lần trải qua "nếu không có gì thay đổi"...
    Cuối tuần an vui nhé người!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Khát nước và uống nước liệu có phải là tội lỗi không nhỉ... mong tình bạn của chúng ta sẽ... không có gì thay đổi nhé người . Ngủ ngon !

      Xóa