Tôi dừng chân bên chiếc
lán khá rộng nằm sát mé sông. Đó
là một quán bán hàng phục vụ khách chờ phà, được
dựng lên toàn bằng các loại sắt và tôn cùng những ống tuýp nước đủ các chủng loại. Gió đầu đông
từ tứ phía sổng sểnh hất vào quán. Trong lán có khoảng gần chục khách đang đợi phà, người đứng, kẻ ngồi rúm ró. Tất cả thật buồn
và tĩnh lặng nếu không có tiếng nô đùa
hồn nhiên, vô tư của mấy đứa trẻ cùng âm thanh phát ra từ
chiếc cát-sét hòn gạch cổ lỗ đặt
chiếc trên bàn nhựa ở góc lán : "Thương nhau ta tìm về, thăm lại miền
quê, có cánh cò ven đê, có dòng
sông khi chiều về...".
Hớp một ngụm trà nguội
tanh lạnh ngắt và nhạt thếch, tôi lơ đãng
hỏi bà chủ quán :
- Cụ ơi, chờ phà còn lâu nữa không ạ ?
- Cũng phải cả giờ đồng hồ đấy chú ạ ! Người ta còn phải
chờ khách bên kia cho đẫy chuyến
rồi mới sang. Hay chú đi đò, ông ấy cũng sắp sang rồi !?"
- Đã có phà rồi mà còn cả đò ngang nữa ạ ?
- Xuôi một chút... đấy, cái chỗ có chiếc mái lều lợp lá
ấy. Cần gấp sang sông, chú xuống đấy, cứ có khách là ông lão chở ngay nên đi nhanh đáo để.
Tôi hớp thêm ngụm trà :
"Sao mà cạnh tranh được cụ
nhỉ. Phà rộng, khách đông còn lo
lỗ, sức người làm sao đua được. Mà nhà phà người ta để yên cho
ông ấy chở khách hả cụ ?".
Bà lão vừa têm miếng
trầu vừa nhẩn nha :
- Lúc đầu họ cũng ý kiến buộc lão phải nghỉ.
Nhưng ông ấy biết làm gì để sống
? Ngoài căn nhà nhỏ trong xóm và chiếc đò
của người cha để lại, ông ấy
không ruộng vườn, chẳng nghề nghiệp. Thế là cuối cùng nhà phà cũng đành thông cảm vậy. Ngày một vài lượt
khách, đôi khi cũng có mấy ông khách lãng đãng thích cảnh đẹp ven sông lại thuê ông ấy chở dọc về phía thượng nguồn, kiếm sống chật vật vậy mà ông ấy vẫn nuôi được đứa
con gái ăn học đàng hoàng, gần hết cấp 3 rồi đấy. Cả cái xóm bên sông ngoài con ông
ấy chỉ còn thằng con trai của một lão chủ mộc là trụ được tới cấp 3...
Câu chuyện bà lão kể cứ
thế trôi trôi theo con nước. Thấy tôi chăm chú, cụ tiếp
"Này, không ai
ngờ lão ấy xấu xí là thế mà con gái xinh đáo để. Đúng
là giống cái.... con mẹ nó. Cái đận
lão ấy lấy vợ, cả làng xôn xao kinh ngạc vì chẳng ai ngờ cô dâu lại là cô gái
xinh nhất trong làng.Tất cả trai làng dều tiếc hùi hụi, còn bọn trẻ con thì chạy hàng đoàn rồng rắn lên mây theo sau cô dâu
chú rể mà đồng thanh : "Chú
rể chèo đò, xấu như con cóc / Cô dâu theo sau, vừa đi vừa khóc....". Quả thật, ngày
lão cưới vợ, ai chứng kiến cũng phải buồn cười. Cô dâu về nhà chồng mà nước mắt
như mưa, khóc như... cha chết.
Còn chú rể cười ngượng nghịu, mồm ngoạc ra như mếu dở....
Nhưng rồi cái số lão ấy
cũng chẳng ra gì. Bẵng một thời gian, tưởng sẽ yên ổn, vợ đẹp con khôn, ai ngờ khi con bé chưa đầy 2 tuổi thì cái.... con mẹ thất đức của nó dứt áo bỏ lão ra đi. Thế là mình lão gà trống
nuôi con. Mà không biết kiếp trước nhà lão ăn
ở thế nào chứ ít người thương con, quý vợ như lão
lắm. Vợ lão mới chửa, người làng bắt gặp lão lên tận chợ huyện, có đồng nào móc sạch, mua đủ thứ về cho vợ tẩm bổ. Còn từ ngày
vợ lão bỏ đi, lão càng quấn quít
chiều chuộng con bé. Mấy năm trước, có lần con bé bị đau ruột thừa, lão cõng con bé trên
lưng chạy suốt cả đêm lên bệnh
viện rồi khóc rống gọi bác sĩ...
Mà đò sắp sang rồi đấy ! "
- Sao cụ biết, cháu có
thấy gì đâu ?
- Tôi nói cấm sai, chú
cứ chờ xem. Vừa có tiếng trống tan trường, chỉ lát nữa là con bé ra, trời nắng
cũng như mưa chưa bao giờ lão để cho con bé phải chờ.
Bà lão bán hàng nói quả
không sai, một chấm đen hiện rõ
dần, một chiếc đò và dáng người đàn ông đang khom mình đẩy chiếc mái chèo dài như đòn gánh. "Con bé đấy !" – tiếng bà lão làm tôi
giật mình quay lại. Tôi không ngờ ở miền ngược, nơi xa xôi khuất nẻo này lại có
người xinh đến thế, một vẻ đẹp tinh khiết của tuổi nụ vừa chớm
xuân. Tôi ngẩn người nhìn cô bé đang đi như chạy về phía chiếc lều nhỏ, nơi con đò đã
cập mép nước. Tôi hấp tấp đứng
dậy trả tiền nước cho bà lão :
- Thôi cháu đi đò
vậy, chờ phà lâu quá !
Chậm rãi cất mấy đồng bạc nhàu nát vào chiếc hầu bao,
bà lão bảo :
- Này, cậu nhớ đừng trêu ghẹo gì con bé đấy. Đã
có người bị lão đẩy xuống sông,
cho uống no nước rồi mới vớt lên vì dám cợt nhả với con bé...
x
x
x
Một người đàn ông ông ngoại ngũ tuần, thấp đậm, da ngăm bánh mật, nhưng rắn rỏi, đặc biệt là bắp tay gân guốc, chiếc quần vải gụ đã sờn, ống cao ống thấp, trên đầu quấn chiếc khăn màu cháo lòng, một đầu khăn chéo xuống bên vai... Khi nhìn rõ khuôn
mặt lão chèo đò, tôi nghĩ, cách
miêu tả của bà lão bán quán còn có phần nhân nhượng. Ở trên đó là sự chen lấn của các hình khối, đường nét không theo những quy luật,
trật tự bình thường. Chiếc mũi vừa ngắn tun ngủn, vừa sần sùi như người đang lên thủy đậu. Cánh mũi vừa to, vừa rộng toang
hoác. Cái miệng như chứng hở hàm
ếch tuy đã được vá lại nhưng do một bàn tay vụng
về nên môi trên và môi dưới không đối
xứng khiến nó trở nên méo mó, kéo cái cằm trễ xuống. Duy chỉ có đôi mắt tuy hùm hụp chìm giữa đống nếp nhăn chằng chịt lại ánh lên
một sự ấm áp đến lạ thường.
Con đò chưa kịp áp vào bờ, cô bé đã hấp tấp nhảy xuống làm con đò chao đi, cô bé mất đà suýt ngã. Người cha hốt hoảng nhao
lại đỡ và hét lên :"Cẩn thận
ngã... con !". Nhưng cô bé dường như không để ý tới điều đó,
vẫn nhoài người về phía cha, cô hổn hển :
- Bố ! Mẹ còn sống phải
không ?
- Hả ? Ai nói vậy ?
- Lúc nãy có một cô chặn con ở cổng
trường, dúi cho con cái túi này , rồi cô ấy khóc và bỏ chạy. Con đuổi theo nhưng không kịp, cô ấy đã lên xe ôm đi mất. Đúng là mẹ !.... Bố, bố …nói dối !…
Vừa nói cô gái vừa mở
chiếc túi ra, bên trong là mấy bộ quần áo dành cho con gái và một ít tiền.
Ông lão gầm lên một
tiếng uất nghẹn, đau đớn rồi giằng lấy chiếc túi cô con gái đang cầm lẳng xuống sông. Cô gái
sững sờ nhìn cha rồi nhìn những bộ quần áo đang
dập dềnh trên mặt nước. Bỗng cô thét lớn "Bố ác lắm!", rồi bỏ cắm đầu bỏ chạy lên
bờ vừa chạy vừa khóc tức tưởi. Lão chèo đò
như sực tỉnh, hốt hoảng
:"Nga, Nga ơi ! Không phải
vậy đâu con....". Và lão
nhảy ào xuống nước, lập cập, run rẩy vớt các thứ lên và cứ lướt thướt như thế đuổi
theo con gái. Một lát sau lão thẫn thờ quay lại. Lúc này lão mới nhận ra sự có
mặt của tôi - Người khách chờ đò
duy nhất trong buổi trưa hôm đó.
Lão nói như mếu : "Hôm nay
tôi không chở đâu, cậu đi tạm phà vậy !"
x
x
x
Trở về, qua dòng sông ấy, tôi lại cố tìm ông lái. Con đò
nằm thõng thẹo, im lìm bên dòng nước lững lờ mùa cạn. Lão lái đò ngồi bất động trên chiếc chiếu nhỏ trong túp
lều, bên cạnh là chai rượu đã vơi
quá nửa. Tôi bước vào, lão nhìn ra bằng đôi
mắt hùm hụp, ngấn nước rồi xua tay : "Chú sang bằng phà, tôi không còn chở đò nữa rồi". Không trả lời, tôi
khom người bước vào túp lều, ngồi xuống cạnh lão. Lúc này lão mới nhận ra tôi :
"Xin lỗi cậu vì chuyện hôm đó,
ngần ấy năm chèo đò, tôi chưa để ai lỡ chuyến. Có lẽ cậu là người
duy nhất". Nói rồi lão với tay lấy cái chén, rót rượu mời tôi. Và câu
chuyện không đầu không đũa cứ thế trôi đi, lấp dần những điều tôi còn chưa hiểu sau lần hôm
trước qua đây.
".... Từ khi
nó còn bé, tôi đã định đưa
nó đi khỏi đây, đi
thật xa để vĩnh viễn nó là con
của tôi. Nhưng cứ nghĩ cảnh cô ấy về tìm con không được, cô ấy sẽ đau khổ đến mức nào là tôi lại không đành lòng. Tôi vừa mong, vừa sợ cô ấy
trở về. Rồi cách cái lần cậu chứng kiến đó
khoảng hơn một tháng, người làng nói với tôi là loáng thoáng thấy cô ấy trên
phố huyện. Từ lúc ấy tôi đã thấp thỏm không yên .
Nuôi con Nga từ bé, tôi
luôn nói với nó rằng mẹ nó bỏ đi
buôn bán và đã chết. Nó tin là
như vậy cho đến cái hôm ấy...
Vâng ! Nó đã đi
rồi, nó bỏ đi thật rồi. chắc cô ấy đã đón nó, vậy là con bé không thèm chào tôi lấy một câu, chắc con bé ghét tôi nhiều lắm vì tôi đã lừa dối nó...
Nói đến đây,
ông lão ngửa cổ uống cạn chén rượu, mặt nhăm nhúm : "Tôi không có quyền
giữ nó. Như vậy tốt cho con bé và
cô ấy hơn phải không cậu ?".
"...Cái số tôi ông
trời bắt phải cô độc, có vợ mà
không phải vợ, có con mà không phải con. Ngày ấy tôi đã gần bốn mươi mà chưa dám cầm cổ tay
một người con gái nào. Hoàn cảnh của tôi nó thế. Còn cô ấy tuy nhà không giàu
có gì nhưng đã bao đám mối mai, nghiêng ngó. Cậu nhìn con
bé thì biết, nó giống mẹ như đúc,
giống đến nỗi nhiều khi tôi giật
mình.
Nhà cô ấy nấu rượu nên
tháng nào cô ấy cũng đôi ba lần
mang rượu lên chợ huyện bán. Cũng bởi lẽ đó
mà tôi được gặp cô ấy. Vừa chèo đò, vừa ngắm cô ấy, với tôi thế là quá đủ. Mỗi lần đò cập bến, gánh rượu lên bờ đê cho cô ấy, nhận được nụ cười cảm ơn là tôi ngơ ngẩn cả ngày.
Cho đến một hôm, trời đã tối mà tôi thấp thỏm không yên bởi
cô ấy sang đò từ sáng mà vẫn chưa
thấy trở về. Tôi bỏ cả ăn uống,
nấn ná đợi để còn chở đò đưa
cô ấy qua sông. Khi bến sông đã
chìm vào giấc ngủ thì tôi thấy cô ấy thất thểu đi trên bờ đê. Thế là tôi lần mò bao diêm châm đèn để
báo cho cô ấy biết là tôi còn thức. Chẳng để
ý tới điều đó, cô ấy cứ chậm rãi bước xuống mép
nước. Ban đầu, tôi tưởng cô ấy
xuống rửa mặt nhưng khi nước ngập quá đầu
gối thì tôi mới hiểu ra, tôi hét lên gọi cô ấy. Nhưng càng gọi, cô ấy bước
xuống càng nhanh. Tôi bơi ra được
chỗ cô ấy thì nước đã ngập quá đầu, tôi túm lấy cô ấy thì cô ấy giãy
giụa chuồi ra khỏi tay tôi, tôi phải làm theo kiểu của những người sông nước,
bẻ quặt tay cô ấy ra sau lưng mà lôi. Tôi luống cuống dìu cô ấy lên bờ và đó là lần đầu tiên tôi chạm vào cơ thể của một người con gái. Tôi vội vã
ép nước từ trong bụng cô ấy ra ngoài, cả người cô ấy lạnh ngắt. Tôi xoa dầu và đốt đống
củi nhỏ cho cô ấy đỡ lạnh. Rồi cô
ấy tỉnh lại, không nói với tôi lời nào mà chỉ ôm mặt khóc tức tưởi. Cả đêm hôm đó, hai chúng tôi cứ ngồi như vậy bên đống lửa. Cho tới gần sáng thì cô ta
kể lại cho tôi lý do việc cô ấy không còn thiết sống. Thì quanh đi quẩn lại cũng tại cái thằng sở
khanh trên phố huyện. Cô ấy bảo, bây giờ không còn mặt mũi nào về nhà vì cái
tiếng chửa hoang..."
Vâng ! Tôi đã van xin cô ấy, dù sao cũng phải
nghĩ tới đứa bé trong bụng, nó đâu có tội lỗi gì. Tôi bảo, nếu cần
một người đứng ra nhận làm cha nó
thì tôi sẵn sàng xin làm đám cưới
hỏi đàng hoàng, chỉ ngại... Tôi
cũng nói thẳng với cô ấy, tuy tôi nghèo nhưng có thể lo cho mẹ con cô ấy... Thế
là đám cưới đã nhanh chóng diễn
ra.
Với tôi, từ ngày có cô
ấy cuộc sống như trong mơ tuy rằng tôi vẫn ngủ trên chiếc chõng
nhỏ phía ngoài, còn cô ấy ngủ trong nhà. Cả hai chúng tôi luôn âm thầm lặng
lẽ như hai chiếc bóng. Con bé
sinh ra nặng tới ba cân rưỡi. Thú thật tôi chẳng nghĩ con riêng con chung
gì, tôi quý nó như thể đấy chính
là máu mủ của mình. Từ bé, con nhỏ cả ngày quấn quít quanh tôi, khi nó bập bẹ gọi ba ba tôi đã vui đến phát khóc, còn mẹ nó thì
ít nói lắm, chỉ lặng lặng, buồn rười rượi. Cuộc sống chậm rãi trôi qua cho tới khi con
bé gần hai tuổi thì cô ấy đột
ngột bỏ đi và để lại cho tôi một lá thư. Trong thư cô ấy tạ lỗi với tôi và nói rằng cô ấy
không bao giờ có thể làm vợ của tôi một cách trọn vẹn. Tôi càng đối xử tốt với mẹ con cô ấy, cô ấy
càng cảm thấy có lỗi. Cô ấy bảo việc ra đi
là vì muốn tôi có một cuộc sống hạnh phúc, tốt đẹp hơn. Trong thư cô ấy nói con bé còn nhỏ dại quá, cô
ấy không muốn nó phải khổ, cô sẽ đi tìm việc làm, khoảng vài ba tháng sẽ về đón đứa
bé để tôi đỡ vướng víu. Thế mà thấm thoát đã 13 năm trôi qua..."
Ông lão cứ rầm rì kể. Nước mắt ứa dọc những nếp nhăn hằn sâu. Có
lẽ chưa bao giờ lão có cơ hội được rút ruột mình ra như vậy.
"Tôi đau đớn
lắm khi mất cô ấy nhưng cũng lại mừng vì nghĩ rằng người xinh đẹp như cô ấy không thể có hạnh phúc khi sống
với một thằng chèo đò xấu xí,
nghèo kiết xác, cầu bơ cầu bất
như tôi".
Chậm rãi rót những giọt
rượu còn lại trong chiếc chai thứ hai, ông lão ngửa mặt lên trời than :
"Tôi không ác với
ai bao giờ, sao ông Trời cứ bắt tôi phải sống cô độc, thui thủi một mình. Tôi nhớ con
bé quá, nhưng chắc cuộc sống của nó sẽ tốt hơn khi được chính mẹ nó chăm sóc phải không
cậu ? Cái lẽ đời... là thế . Rượu hết, bữa rượu tàn, cũng
là lúc cả tôi và ông lão không còn biết gì trời đất. Không rõ phần hồn của chúng tôi được lâng lâng như thế trong bao nhiêu lâu nhưng cả tôi
và ông lão đều bừng tỉnh lại khi
có tiếng gọi : "Bố! ...bố... ơi
!". Đúng là con bé rồi, từ
trên triền đê nó chạy ào xuống
túp lều. Tôi dụi mắt không hiểu mình tỉnh hay say. Dường như trên đê
còn thấp thoáng bóng một người đàn bà...
Một ngày mùa đông sao trời lại xanh đến thế !...
Một ngày mùa đông sao trời lại xanh đến thế !...
Sao mà bạn viết truyện hay đến thế!Hình như bạn thừa hưởng các tố chất tinh yếu di truyền từ bố LV thì phải.Bạn làm mình phải ganh tị với hạnh phúc của lão.Có lẽ ,lão được hưởng thế là xứng đáng với tấm lòng của lão.Mình không bao dung rộng lượng như lão,sao lại đòi hỏi ở cuộc đời này nhỉ.Không thể ngồi không mà réo,bạn hiền nhỉ?!Vui và thành công nhé!
Trả lờiXóaEm viết truyện này cách đây đã 6 năm, khi đó em chưa gặp ba Vân. Em rất mê đọc những câu chuyện ba Vân viết, em ngưỡng mộ ba tuổi cao mà nghị lực và trí tuệ tuyệt vời. Cuộc đời mang cho em rất nhiều may mắn khi gặp được những người thầy, người bạn tốt, như anh vậy ạ... Em rất cám ơn!
Trả lờiXóaTruyện hay lắm, văn con viết rất mềm mại dễ đi vào lòng người. Nên tập hợp lại kẻo phí
Trả lờiXóa