Thứ Bảy, 7 tháng 9, 2013

HẠNH PHÚC

 - Sao dạo này mọi người thích tặng nhau hạc giấy thế không biết.Tối nay ở lại làm thêm cho cô đi, hàng gấp quá.Cô chủ nằn nì hai chị em nó .
  - Chị à, tại sao người ta lại tặng cho nhau nhiều con hạc giấy như thế để làm gì?- Nó khe khẽ hỏi Mai.
    Mai hơn nó năm tuổi và làm ở đây lâu rồi. Công việc của hai chị em nó là làm ra những đồ vật nho nhỏ, xinh xinh để làm quà tặng, quà lưu niệm. Đổi lại ngoài bữa ăn miễn phí, tiền công nó và Mai được trả hàng tháng cũng chẳng đáng là bao, nhưng dù sao, với những người như nó và Mai, có chỗ chấp nhận, có đồng tiền kíếm được từ sức lao động của mình là tốt rồi. Mai giống nó ở đôi chân khuyết tật và có chung sự mặc cảm. Bị bệnh bại liệt từ nhỏ, một chân của Mai teo nhỏ nên khi đi lại cả thân hình cô bé cứ nghiêng nghiêng về một bên. Nhưng so với nó Mai còn sung sướng hơn nhiều bởi vì nó chỉ có thể di chuyển được nhờ vào đôi tay...
     Trong những lúc ngồi làm, nó và Mai thường hay nói chuyện. Mai hay nói đến sự bất công của ông trời. Điều Mai ngạc nhiên nhất về nó là sự cam chịu. Nó không oán trách số phận như Mai dù khi sinh ra số kiếp nó đã gắn liền với đôi chân tật nguyền. Nó không nghĩ về nỗi khổ của bản thân mà thường nghĩ đến nỗi đau của người khác. Nó luôn dằn vặt rằng: Vì sự có mặt của nó trên thế gian này mà mẹ nó đã không thể có một cuộc sống hạnh phúc như những người phụ nữ bình thường khác. Các cô, các bác sống cùng trong khu tập thể bảo rằng bố nó đã bỏ mẹ nó ra đi khi thấy nó được sinh ra mà không có đôi chân lành lặn...
     - Em không biết à, chị nghe thấy họ bảo là để cầu chúc cho nhau những điều hạnh phúc. Khi người ta muốn cầu mong cho người thân của mình được hạnh phúc thì người ta sẽ gấp những con hạc giấy, nếu gấp được một nghìn con thì điều ước ấy sẽ thành hiện thực.
     - Em à, như chúng mình thế này thì những điều ước chỉ là điều không tưởng... Đúng như vậy, chị em nó nhìn nhau nước mắt ngân ngấn...
                                              *

   Ngày nào nó cũng chăm chỉ cần mẫn với công việc, cho đến khi lên chiếc xe lăn trở về nhà thì toàn thân nó mỏi nhừ đến tê dại. Mẹ không muốn cho nó đi làm nhưng nó không chịu. Nó lấy lí do đi làm cho vui và để cuộc sống này có ý ngĩa hơn. Nó hiểu rằng nó là tất cả cuộc sống của mẹ. Tất cả tình thương yêu của mẹ đều dồn cả cho nó, một đứa con không may mắn. Nhưng nó nghĩ, mẹ có gì hơn nó. Thấy người ta bảo ngày ở chiến trường hình như mẹ nó đã bị nhiễm chất độc hóa học. Mỗi khi trái nắng trở trời, những cơn đau nhức lại làm mẹ vật vã. Mẹ nghiến răng chịu đựng, mồ hôi trên người ướt sũng như tắm, khuôn mặt trở nên trắng bệch. Những lúc như vậy, nó chỉ biết ôm mẹ khóc...
     Nó lớn dần nhưng mắt mẹ mỗi ngày một mờ đi. Mẹ không thể làm việc ở bộ phận may quân trang được nữa mà phải chuyển sang tổ đóng gói, rất vất vả. Mấy cô, mấy bác cứ khuyên mẹ nghỉ chế độ, nhưng mẹ không chịu, mẹ bảo vẫn phải cố gắng đi làm vì còn phải lo tương lai cho nó.

                                                  *

       ...   Mẹ đã ngủ say sau một ngày quần quật với công việc. Nó nhẹ nhàng trở dậy, bật chiếc đèn bàn rồi cẩn thận che thật kĩ ánh sáng, không để mẹ thức giấc. Nó ngồi lặng lẽ gấp hạc giấy cho chính mình. Nó cẩn thận, nâng niu gấp từng con một, gửi vào trong đó những ước vọng thầm kín từ đáy lòng. Chỉ trong hai đêm nó đã gấp đủ một nghìn con hạc. Nó cẩn thận xếp tất cả vào một chiếc hộp rồi chìm vào giấc ngủ với lời ước trên môi cùng những cánh hạc bay về phía mặt trời... Nó hồi hộp trông chờ điều ước ấy sẽ thành hiện thực.

                                                * 

      Hồi bé, mỗi năm cũng đôi ba lần bố nó ghé thăm hai mẹ con. Mỗi lần bố đến, mẹ thường lẳng lặng bỏ sang phòng các cô, các bác trong khu tập thể. Bố mua rất nhiều quần áo và bánh kẹo. Bố ôm nó vào lòng, vuốt tóc nó và dặn dò nó phải ngoan, phải cố gắng... Nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ bố nhìn xuống hay chạm vào đôi chân tật nguyền của nó. Những lần bố về chỉ là chốc lát rồi lại vội vã ra đi. Có nhiều lúc nó muốn khóc thật to và níu kéo bố lại với nó, với mẹ. Nhưng không, nó chỉ cắn chặt răng và bậm môi lại. Mẹ cũng vậy, ngày nào bố đến là mẹ lại không ngủ, lặng lẽ âm thầm khóc không thành tiếng. Nó vẫn biết vì đôi vai mẹ và chiếc giường rung lên nhè nhẹ. Nó muốn ôm lấy mẹ mà khóc nhưng lại lặng lẽ nuốt nước mắt vào lòng vì... thương mẹ, nó không muốn mẹ biết rằng nó cũng khổ sở biết bao khi mẹ khóc. Để sáng hôm sau mắt mẹ sưng húp lên và mẹ lúng túng tránh nhìn nó,vội vàng đi làm...
   Lớn lên một chút nữa nó hiểu rằng mẹ chấp nhận để bố về thăm là vì muốn tuổi thơ nó không bị buồn tủi. Đã có lúc nó ước bố đừng trở về nữa để mẹ nó không còn phải khóc. Điều ước đó đã thành hiện thực, mấy năm rồi bố không về thăm mẹ con nó nữa, hình như bố nó đã lấy người khác. Nó tưởng như vậy mẹ sẽ bớt buồn hơn. Nhưng không mẹ vẫn âm thầm một mình một bóng và nhiều đêm đôi vai gày của mẹ vẫn rung lên nhè nhẹ...Và nó lại thầm ước mong bố nó sẽ trở lại.

                                              *

   Chiếc giường và đôi vai gầy của mẹ không còn rung trong đêm nữa, mắt mẹ đã có ánh vui, thỉnh thoảng còn thấy mẹ mỉm cười một mình. Có những ngày nghỉ, mẹ đi đâu đó đến chiều tối mới trở về. Lòng nó xốn xang theo những thay đổi của mẹ. Phải chăng điều ước của nó đã thành hiện thực. Nó chờ ngày bố trở về để nó có thể khoe với bố nó đã biết làm biết bao nhiêu việc, tuy chân như vậy nhưng nó vẫn là đứa con có ích, chắc bố vui lắm và bố sẽ ở lại với hai mẹ con. Những điều nó mong mỏi chưa tới nhưng nó thấy mẹ dường như hồng hào trở lại,đôi mắt mẹ ngập tràn niềm vui, hạnh phúc. Phải chăng mẹ đang đến với bố, nhưng chắc bố còn bận chưa về được. Trong nó biết bao điều phấp phỏng mong chờ...
     ...Rồi một ngày mẹ đưa một người đàn ông về nhà, nhưng không phải là bố. Một người đàn ông với một đôi nạng gỗ. Trời ơi hạnh phúc của mẹ là đây sao?. Một chiếc xe lăn chưa đủ khổ cho cuộc đời của mẹ , nay lại thêm... Nó cắn răng, bặm môi và lao nhanh chiếc xe lăn ra ngoài. Trời đất quay cuồng, đảo điên, tim nó thắt lại đau đớn.
     Đêm ấy, mẹ đã kể cho nó nghe về tuổi trẻ của mẹ và mối tình đầu với con người ấy. Ở nơi chiến trường ác liệt, nơi sự sống và cái chết chỉ diễn ra trong tích tắc, nơi tình yêu thiêng liêng và đẹp đẽ không một chút pha trộn sự tính toán, hẹp hòi... Mẹ nó và người ấy đã thề nguyền ngày thống nhất sẽ tìm nhau. Thế rồi hai người theo hai cánh quân tiến vào Sài Gòn, sau ngày giải phóng mẹ lần mò đi tìm, cuối cùng cũng tìm được về quê người ấy. Khi mẹ đến, nhìn đôi nạng gỗ và những vết tích của chiến tranh để lại, mẹ đã vừa khóc vừa lao lại ôm chầm lấy người đó. Nhưng bác ấy đã đẩy mẹ ra và chỉ vào một cô gái ở bên cạnh và giới thiệu đó là vợ .
     Mẹ đã đau đớn suốt bao nhiêu năm trời mới có thể nguôi ngoai để đến với bố nó. Đến bây giờ mẹ mới biết, cô gái mà đã từng được giới thiệu là vợ chỉ là em gái của bác ấy. Trở thành người tàn phế sau chiến tranh, bác đã cố tình giấu mẹ mọi thông tin. Bác làm vậy vì muốn mẹ có hạnh phúc, không phải sống với bác như một gánh nặng của lời thề và cái nghĩa trong đời. Giờ đây mẹ và bác ấy mới tìm được hạnh phúc đích thực. Nó ôm lấy đôi vai  gầy của mẹ. Cả hai mẹ con cùng khóc, những giọt nước mắt của hạnh phúc.


     ... Có thể chuyện về những con hạc giấy chỉ là truyền thuyết nhưng với nó nó luôn tin tưởng vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống.

22 nhận xét:

  1. Bạn viết truyện ngắn qua hay!Mình chỉ có thể nói như thế,chẳng phải dài dòng phân tích.Sống hữu ích,không phải là làm những việc lớn lao,nhỏ thôi nhưng chan chứa cả tấm lòng.Thật là đẹp!Thật là người,khi xã hội đang tha hóa....Nhiều vui bạn hiền nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mình cũng chỉ biết viết những câu chuyện và những cuộc đời nho nhỏ vậy thôi bạn ạ, những con người quanh mình, tự họ vốn đã viết sẵn rồi mình chỉ đặt chúng vào khuôn khổ bài viết thôi, nhiều lúc mình cứ lo không biết mình có chuyển tải được hết những điều đẹp đẽ trong cuộc đời này thì tiếc lắm. Cám ơn bạn thật nhiều , Q ơi ! bạn ở vùng nào vậy, mình thật vô tâm phải không, chỉ là mình ngại thôi ... hì

      Xóa
  2. Đọc rồi, hai lần. Chuyện ngắn nhưng mà dài, đọc cũng thấy mền mệt, nhưng mà hay, chặt chẽ, Nổi hơn là cái cách mà con người ta làm người. Cao đạo và nhân hậu. Hay thật và khen thật.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đúng là cái kiểu khen cục khen hòn, dưng mà sắp khóc rồi đấy. Xúc động thật và cám ơn thật .

      Xóa
    2. Hì hì!
      Lủng củng nhỉ! thế mới khổ chứ ! Tôi muốn nuột mà sao lại thế, đọc lại tôi thấy tôi rất hôi! hì hì!

      Xóa
    3. Mình lại bị dị ứng với cái gì bóng bẩy, trơn tru ... thật đấy, cứ thỉnh thoảng vấp một cái, đau đấy nhưng mà thật... dại nhỉ. Hic

      Xóa
    4. Thôi đi "Ông" ạ "ông" lại bảo vấp phải tôi chứ gì?

      Xóa
    5. Mình chưa đi thay đổi giới tính bạn ạ. Mình nói vấp ở đây là trong cuộc đời mỗi khi mình va vấp đau thật nhưng nó là thật, còn hơn bóng bẩy trơn tru có khi thích đấy nhưng có thể trượt mất mạng luôn. Mình rất trân trọng lời khen của bạn nó thật đến mức làm tim mình đau... vậy thôi. Mình trả lời bạn chắc cũng cục hòn lắm , xin đừng giận !

      Xóa
    6. Bạn "không tên" nên Sỏi không đoán định được giới tính . bây giờ thì biết rồi! hehe!
      Những comment của bạn và của Sỏi rất chừng mực thôi, nếu vì lý do gì, có thể không hài lòng với những comment đó mà giận thì người đó chắc thần kinh không bình thường.
      Bạn đừng ngại cứ vui và đùa thoải mái . Bạn biết không ngoài đời Sỏi đủ lịch sự nhưng viết ở đây hơi suồng sã và cũng thoải mái mà. Hì Hì ...đôi khi cũng phải nhịn cho lành...! Tâm sự với bạn chút thế cho hiểu nhau nha!
      Cảm ơn bạn!

      Xóa
    7. Thế bạn là sỏi đực hay sỏi cái!. Cái tật của mình là lắm lời và ít chịu nhường nhịn, sai cũng cố cãi.hihi, nên nếu có khó chịu thì cứ mắng cho hả nhé, vậy mới làm bạn được. hì

      Xóa
  3. Hạnh phúc giản đơn hơn ta tưởng và cũng lớn lao hơn ta biết. Sự hy sinh làm cho cuộc sống thăng hoa .
    Ngủ ngon nhé người!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hì hì... Sắp đi ngủ rùi thì lại tỉnh cả ngủ vì thấy bông hoa tím dễ thương nhất thế gian. Xin nhận ở KD một lời thành thật nhất : Hãy luôn hạnh phúc nhé người ơi !

      Xóa
  4. Những mẩu chuyện thế này sẽ được tập hợp lại thành một cuốn sách nhân bản tuyệt vời!

    Trả lờiXóa
  5. Con cũng có đăng được lẻ tẻ được khoảng dăm truyện ngắn và mấy chục bài thơ nhưng để tập hợp và in thì con chưa nghĩ đến, con chỉ gìn giữ như những kỷ niệm đẹp của mình thôi ba ạ. Ba nhớ giữ gìn sức khỏe nhé ba, bắt đầu lạnh rồi đó ạ...Lần sau ba ra nhớ điện trước cho con ạ

    Trả lờiXóa
  6. Ba đang muốn gửi cho con một truyện ngắn nữa. Con báo hộp thư gmail để ba gửi cho theo Đ/C levann33@gmail.com. Ba thấy FB hơi xô bồ nên cáo tạm để bớt giao lưu thôi mà. Con nên tập hợp, khi nào có điều kiện thì in thử, truyện con viết nhẹ nhàng, có nhân văn đấy, không bi hài như của ba đâu.

    Trả lờiXóa
  7. hồi đi học anh có người bạn thân , mỗi lần đi học anh đi sớm hơn để đến nhà người bạn đó để chơi. người bạn đó cũng có 1 người em gái bị bệnh bại liệt như vậy . anh nghe kể khi sinh ra người em gái này vẫn bình thường cho đến năm 8 tuổi thi một cơn gió ...và bị như vậy....
    thời gian trôi bây giờ mỗi người một nơi không liên lạc đã lâu, không biết bây giờ họ ra sao? mong rằng chuyện những con hạc giấy này được người em của bạn ấy biết được để có được niềm hạnh phúc nho nhỏ ...
    trong cuộc sống những lời thề những lời hẹn ước mấy ai làm được tốt đẹp mà không đau cho cả hai chứ.
    qua thăm đọc được câu chuyện hay.
    hình như anh cũng bước chân phải mà cuộc sống chưa có gì thay đổi. chúc 1 ngày nhiều nắng ấm HD nha.

    Trả lờiXóa
  8. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ui anh à!. Lâu thật lâu vậy em quên mất anh rùi. Hihi , em quên không qua anh, giận anh vì anh ốm mà hỏi thăm anh chẳng thèm trả lời . hic. Anh thật đại lượng với em đấy. Nói vậy thôi chứ em không bao giờ quên đâu, em luôn cầu mong anh tìm được hạnh phúc cho mình... nhưng mà anh phải thay đổi cuộc sống cơ chứ cái mẹo bước chân phải hình như hết tác dụng rồi hay sao ấy. Để em nghĩ xem còn bài nào khác không, nháy mắt trái hay huýt gió chẳng hạn...hihi. Ngày bình an nghe anh !

      Xóa
    2. hic ốm thì sao trả lời dc chứ cái bệnh cái ốm nó cứ theo đuổi hoài, em trách anh la đúng rồi em mới là đại ca đấy à không đại lượng chứ...hà há ha
      chúc vui mãi....

      Xóa
    3. Bên đó đã bắt đầu lạnh chưa anh, anh phải giữ gìn sức khỏe nhé không thì không có ai nấu cháo hành cho anh ăn đâu !

      Xóa
  9. Ba đưa mẩu chuyện vào đây nhưng không tải nổi, đành tải ở blog vào ngày 15/9 vậy. Nhiều người cho ý kiến trái ngược nhau, KT cho nhận xét xem sao, truyện vừa viết cách đây một tháng có tên Khách sạn Volga

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mail của con là : Khuyêtdanh04@gmai.com. Ba gửi cho con ngay ba nhé !

      Xóa