Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2013
Nói với em
Em trẻ quá nên tôi
đâu có trách
Không trách em nông nổi dại khờ
Không trách chồng
ôm bùa lú ngẩn ngơ
Không tự trách
mình yếu mềm nhu nhược
Trăng có tròn rồi
lại khuyết mà thôi
Cái ngày nào
chưa xa lắm em ơi
Trăng mười rằm
tôi cũng từng trẻ chán
Ngọt ngào là nơi
chót lưỡi đầu môi
Dò sao nổi nông
sâu mặn nhạt lòng người
Vôi vốn bạc trăm
năm không thể thắm
Có hay chăng
tình sớm nắng chiều mưa
Sông đầy vơi biết bao nước cho vừa
Ngỡ giếng sâu mà
khô trơ cạn đáy
Em còn trẻ
nên nào em có thấy...
Thương em giống
tôi xưa nên chẳng nỡ nặng lời
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Trả lờiXóahôm nay ta mai lại đến người
xưa kia chặng đường ấy đi qua
cuối tuần rồi TK ơi qua thăm em nè...sức khỏe tốt nhé !