Thứ Ba, 20 tháng 1, 2015

Em và Tôi

Tôi và em, chắc cũng là cái duyên. Nhớ buổi đầu hai chị em gặp nhau, nghe em đọc thơ tôi đã bật cười nhủ thầm: “ Lại một kẻ khùng khùng dở dở như mình”. Nhưng khi hiểu nhiều về em, tôi rất ngạc nhiên. Em không lãng đãng như tôi tưởng mà ẩn sau nụ cười rất chi là nghịch ngợm kia là một triết gia già dặn hơn tuổi rất nhiều. Em luôn sống với một bầu nhiệt huyết và một nguồn năng lượng hầu như vô tân. Em là dân chuyên toán nhưng em lại đam mê nhiều thứ và thứ gì cũng giỏi : Thơ, nhạc, họa, khí công…
Đây là cuộc đấu … mỏ ( cãi nhau) của hai chị em :



LÃNG QUÊN MÙA ĐÔNG

Hãy xiết em thật chặt
cuộn tròn em tựa con sâu trong cái kén
ngủ ngoan lành
Hãy tan chảy em
ủ ấm em bằng đôi môi anh
lãng quên
trôi vào đêm vô cùng vô tận ...
Em sẽ khép chặt đôi mi
lòng không còn thắc thỏm
chiếc lá bàng cuối cùng ngoài khung cửa kia bao giờ sẽ lìa cành
                                                                          KD


Nếu chỉ vì một chiếc lá lìa cành ngoài khung cửa mùa đông
Mà thấp thỏm thế thì cái ôm nhường nào mới đủ
Nếu em mãi bám vào cái lá lìa cành mà quên đi rồi mầm non sẽ nhú
Thì đến bao giờ...
Sự níu giữ những lạnh lẽo của mùa đông....
Bám chặt vào chiếc lá cuối cùng...
Trong lòng em...
Mới có chỗ cho mùa xuân đến 
( Dám gọi ta là em… hihi )
                                            KUNDALINI

 Đời người có khác gì đâu chiếc lá
sẽ một ngày tàn rụng trước gió đông
vòng tay ôm có đủ ấm trong lòng
mỏng manh ấy trước thời gian nghiệt ngã
ừ vẫn biết lá rụng chồi non nhú
vòng luân hồi cuộc sống mãi sinh sôi
khắc khoải lo âu rồi chiếc lá vẫn rơi
xuân nghèn nghẹn
Bởi một người đêm đông vừa xa khuất
                                             KD

 Luân hồi có thể làm chiếc lá ngoài kia rơi
Nhưng chẳng thể làm cho chiếc lá trong lòng ta héo úa
Đối với những gì ở trong ta, ta là đức Chúa
Ta muốn nó trường tồn thì nó sẽ trường tồn...
Chiếc lá ngoài kia có thể vẫn là chồi non
Nhưng nếu ta muốn nó chết luôn trong lòng ta - thật dễ!
Còn nếu ta muốn bất tử ư - Không thể
Đất trời chỉ sống lâu hơn ta, nhưng không có nghĩa là vĩnh hằng
Mây có thể che lấp ánh trăng
Như nụ cười bị che đi bởi nước mắt
Nhưng khi mọi cảm xúc bi ngưng bặt
Vũ trụ trong lòng ta tỏa ánh sáng diệu kỳ...
Khi mùa đông ngoài kia ấy, qua đi...
Trong lòng ta, có thể đang là mùa hạ
Ta có thể giữ chặt cả ngàn chiếc lá
Nó sẽ trường tồn, nếu ta thực sự muốn nó trường tồn...
                                                                   KUN DALINI

 Đôi khi với chính ta – ta không là Đức Chúa
Vẫn nhủ lòng đừng nhớ
Vẫn nhủ lòng đừng tin
Buông bỏ hết về lại chốn bình yên
Đừng đụng vào cây mùa lá rụng
Cố vùng vẫy giữa một vùng trống rỗng
Mới hiểu không thể tự ban phước , không thể tự gia ân
Không thể xưng tội trong lần nữa dối gian
Tự giam cầm mình trước cửa thiên đàng rộng mở
Thì đành thôi mong trời đừng trở gió
Cho đừng đau chiếc lá cuối cùng lắt lẻo giữa đêm đông
Cố lẩn tránh trong một vòng tay ôm
Nỗi ám ảnh vẫn chờ ta ngoài khung cửa
Đôi khi với chính mình – ta không là Đức Chúa...
                                                      KD


Liệu có ai khóc cho ta khi ta đau
Hay chỉ có chính mình mới cảm thấy tột cùng của giọt nước mắt
Liệu có ai dằn vặt
Thay cho những lỗi lầm ta đã gây ra
Nếu như Đức Chúa của ta không phải là chính ta
Còn ai khác ngoài ta - đang cùng ta - trấn an ta - trong một vùng trống rỗng
Nếu ta lỡ đụng vào cây mùa lá rụng
Nếu Chúa không đồng cảm với ta - Liệu Chúa có phép màu
Khi một mình mình vùng vẫy giữa nỗi đau
Ta vừa là con chiên, vừa là Đức Chúa...
Việc của con chiên là quên đi chiếc lá úa
Và việc của Chúa Trời là khóc khi lá ấy rơi...
                                           KUNDALINI


Rồi cũng đến một ngày ta cũng là chiếc lá
Lắt lẻo úa vàng trong cơn gió mùa đông
Chỉ một ánh mắt dõi theo cũng đủ ấm trong lòng
Ngày xa lìa cũng nhẹ nhàng an ủi
Thanh thản ra đi dẫu biết là mãi mãi
Bởi biết mình vẫn trường tồn ở lại giữa thế gian
Người sẽ nhớ ta cười khi nhìn giọt nắng thơm
Nhớ ta khóc khi ngắm mưa rơi lặng lẽ
Vẫn biết giới hạn có những điều không thể
Thì ngặt nghèo chi một ánh mắt yêu thương
Một hơi ấm nồng giữa giá rét đêm đông
Bởi ngày mai thôi ta cũng lại là chiếc lá...
                                                 KD


Đôi lúc tôi tự hỏi, chiếc lá ngoài kia có thật sự quan trọng với tôi
Và cũng như vậy, liệu với người tôi yêu thương, họ có coi tôi là chiếc lá
Mùa đông và cái lạnh nghiệt ngã
Có thể cuốn phăng thậm chí những lá non

Nếu đã coi luân hồi là một vòng tròn
Thì khi họ quên mình đi, rồi một ngày họ lại nhớ
Cũng giống như ta, đã từng có những lúc nghẹt thở
Khi nghĩ về chiếc lá mùa đông

Tôi tự thấy việc mình đòi hỏi một nụ hôn nồng
Nó vốn đầy sự thú vị và trẻ con ngốc nghếch
Và khi nhận được một nụ hôn nhạt thếch
Sự thú vị trở thành một tiếng thở dài

Chẳng thể nào biết được chuyện gì xảy ra ngày mai
Cũng phải cảm ơn những tiếng thở dài để yêu thêm những nụ hôn nồng cháy
Cảm ơn cuộc sống đã cho ta những trải nghiệm thú vị như vậy
Sự cô đơn tột cùng cũng giống như vị đắng của balantine khi uống cạn một ly đầy!

                                                                           KUNDALINI



...Có những điều cho đi
Chẳng so đo tính toan được mất
khi cảm xúc trào lên rất thật
có tình yêu nào không hằn vết ăn năn
Vo tròn nỗi cô đơn đối diện với chính mình
Mới hiểu giọt nước mắt người trong tiếng cười ngạo nghễ
hai chúng ta ai là người bố thí
Người chìa tay chưa hẳn kẻ ăn mày
Không thể níu chiếc lá khỏi rời cây
Như yêu thương không khi nào là điều trải nghiệm
Nụ hôn nhạt chỉ bởi vì … chưa nóng (hihi)
Balantine biến tấu thêm nhiều thi vị sẽ thành dịu nhẹ cocktail


                                                           KD