Thứ Năm, 7 tháng 8, 2014

Chảng phải

Chẳng phải thơ đâu
dăm ba chữ em đem thả lên trời
trời xanh lắm và mây thì rất trắng
đâu phải tại em thả những lời chát đắng
kéo mây đen về vần vũ trời đất hóa âm u
lá rời cành đâu cứ nhất thiết bởi tại mùa thu
phố ngơ ngác chẳng phải tại ngã ba ngã bảy

Chẳng phải thơ đâu
chỉ là những ngu ngơ như anh thấy đấy
em viết cho em lắng lại những vui buồn
có bao điều chẳng thể nói cùng anh
giữ lại riêng em khi chạm ánh nhìn mệt mỏi
những câu từ lầm lũi
nối đuôi nhau

Chẳng phải thơ đâu
chỉ là những chênh chao
em vắt ngoài hiên nhà cho nắng hong hoang hoải
kỷ niệm cũ mèm có ve vuốt để giành cũng chẳng thể nào thành mới
cất kỹ rồi em lại sợ lãng quên

Chẳng phải thơ đâu
chỉ là những mảnh vụn của đêm
những giọt long lanh những tiếng thở dài thật khẽ
nếu thơ mà dễ dàng như thế
trái đất này đã thơm ngát bốn mùa
người ta đâu cần bom nguyên tử để hơn thua

Chẳng phải thơ đâu
chỉ là tiếng cười ngạo nghễ cợt đùa
đốt cả đống cũng không soi tỏ đồng tiền hai mặt






Không có nhận xét nào: