Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013

Thả về trời

ĐÁ

Đá cứng , đá lạnh, đá trơ trơ
đá lăn, đá lóc tự bao giờ
sương đêm đẫm ướt ru hồn đá
nước mắt tuôn ròng bật câu thơ



SƯƠNG

Không nặng làm giọt mưa rơi
không nhẹ hóa áng mây trôi cuối ngàn
không ấm áp để được tan 
lơ lơ lửng lửng màn sương vật vờ



GAI

Muôn cánh nhung mềm mại
dâng ngập hương nồng nàn
tình yêu em đằm thắm dịu dàng
từ bỏ chính mình
em bẻ từng chiếc gai kiêu lạnh
vì sao em mất anh???


LỬA

Em giấu ngọn lửa hồng trong tim
ngọn lửa ấm, tình yêu không đủ ấm
em giấu ngọn lửa trong nụ cười đằm thắm
nụ cười tắt nửa chừng không thắp sáng trong anh
em giấu ngọn lửa trong giọt nước mắt long lanh
đông giá lạnh, lá bàng se sắt rụng
vòng tay anh hững hờ không đủ rộng
em không thể đến tận cùng với một nhúm tàn tro !!!


RU

Tát sao cho cạn biển Đông
vớt sao được ánh mắt trong xa mù
thôi về nhặt lá mùa thu
nhặt vàng sợi nắng mà ru lòng mình



BÔNG HỒNG KHÔ

Là kỷ vật
đâu nỡ bỏ úa tàn
biểu tượng tình yêu
nên cố công gìn giữ
chỉ để nhói đau mỗi lần nhớ
có một ngày
hoa đã từng thắm đỏ
rưng rưng


3 nhận xét:

  1. Mỗi bài một vẻ,bài nào cũng hay.Lời ngắn mà ý sâu.Mình rất thích thơ của bạn.Chúc bạn cuối tuần vui khỏe,luôn giữ phong độ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Trong cuộc đời tưởng chừng như bao điều vụn vặt chẳng nói lên cái gì cả nhưng khi được nhìn với ánh mắt trân trọng thì hình như sự thấu hiểu làm cho tất cả đẹp hơn, hay hơn . Rất cám ơn bạn vì tấm lòng chân thành. Chúc bạn chủ nhật thật đầm ấm vui vẻ !

      Xóa
  2. Có loài hoa trên đá- đất màu không một hạt- lá phải hoá thành gai- mong từng hạt sương rơi- vẫn đơm đầy nụ nhỉ!

    Trả lờiXóa