-
Tuần trước chị ấy
còn qua chỗ em làm, tươi roi rói , nói nói, cười cười...
-
Hôm qua cô ấy còn
hỏi thăm cái chân tôi đỡ đau chưa ...
...
Mùi những dải lan và ly vàng ngào ngạt lẫn trong
mùi trầm hương và mùi nến đốt, tất cả hòa quện để át đi mùi tử khí.
Tiếng bước chân sột soạt của từng đoàn người
dài ngắn, tiếng sụt sịt của ai đó, tiếng lào xào của những lời chia sẻ, tiếng
đọc lời điếu và rất mảnh lẩn khuất đâu đó tiếng con muỗi vo ve khi còn khi mất,
mơ hồ gần xa …
Những bàn tay vội nắm, vội buông, siết chặt,
hững hờ, đôi cây nến lừng lững cháy soi khuôn mặt cô ấy phảng phất cười, phảng
phất buồn. Cái ảnh cô ấy chụp khi nào không biết nữa, có gì đó như sai lạc , lạ
lẫm … Cái khóe miệng như cười lại như trễ xuống hờn dỗi, đôi mắt nhìn xuyên
thấu nhưng lại xa xăm tận đâu đó cùng tận …
Đã bao lâu anh không nhớ nữa đã không nhìn chăm
chú như thế, không nhớ lần cuối anh nhìn vào đôi mắt cô là khi nào, lần cuối đôi
môi cô cười thế nào … Ngôi nhà rộng lớn, chiếc giường thênh thang … “ Sao cái
hộp gỗ kia lại quá rộng so với thân hình cô ấy “ . Ý nghĩ đâm suốt qua ngực
trái và mắc lại ở đó. Anh đờ đẫn trôi trong tất cả như trong một dòng sông rầm
rì, mù mờ, đặc quánh …
Mới sáng nay …
Cô ấy vẫn như thế, trở dậy từ tờ mờ, rồi lanh
canh chi đó dưới bếp, rồi gọi con dậy cho kịp giờ học, rồi gì không thể nhớ được …
tiếng bước chân cô ấy thoăn thoắt đi lên đi xuống … Hình như trong bữa ăn sáng
cô lặng lẽ hơn, mắt cô mọng đỏ … cái dáng tất tả dắt xe ra cửa là hình ảnh cuối
cùng… Sao anh không dắt xe ra hộ cô, có thể anh đã kịp nói với cô một câu gì đó, có thể cô đã không lơ là khi điều
khiển xe chạy trên đường …
Ừ! Mới
sáng hôm nay thôi… còn hôm qua … ý nghĩ bỗng hẫng xuống, bị chặt đứt ở đấy. Cô
ấy như thế nào nhỉ, hình như cũng như thế, cũng lanh canh đâu đó dưới bếp, cũng
gọi con bằng cái giọng quen thuộc ấy, cũng đi lên đi xuống bằng những bước chân
thăn thoắt ấy , rồi cười, rồi nói, rồi đôi lúc đôi mắt cũng mòng mọng đỏ như
thế … Trí nhớ bị đóng băng trong cái dòng sông chết tiệt …
Sao anh có thể nhớ cô cười thế nào trong ngày
anh nhìn thấy cô lần đầu tiên, anh có thể nhớ cô đã nhận lời yêu anh như thế
nào, thậm chí hôm đó cô để xõa tóc ra sao, cô mặc chiếc áo màu gì, ánh mắt cô
như thế nào và mùi hương phảng phất từ mái đầu mới gội của cô … nhưng anh không
nhớ nổi ngày hôm qua và hình như từ ngày cô theo anh về… Cô lặng lẽ làm việc,
lặng lẽ sinh con, lặng lẽ già đi như thế nào.
Ừ ! mới hôm qua, mới hôm kia , mới tuần
trước… Người ta thường gợi lại chút ký ức cuối cùng về một người nào đó vừa đi
qua trong cuộc đời, vì ngày hôm ấy là ngày cuối cùng. Tất cả đã khép lại bằng
một sự ra đi của định mệnh … Còn với anh thì hình như ngoài ký ức về ngày hôm
qua sẽ là … ý nghĩ về ngày mai …