HÀ NỘI CỦA TÔI
Hà Nội của tôi
năm cửa ô xưa giờ mở ra trăm
ngàn hướng
những ngả đường chật cứng
hương hoa sữa thơm nồng lẫn
trong mùi xăng xe
đàn ông , phụ nữ , trẻ con ,
người già
mỗi người đều thành kẻ Ninza
giấu mặt
Hà Nội của tôi
những tòa nhà mọc lên cao
ngất
rau không trồng dưới đất
bắp cải xanh, cà chua đỏ lấp
ló tầng thượng những ngôi nhà
Hà Nội của tôi
đường bỗng hóa thành sông sau
chỉ một cơn mưa
váy vén cao nõn nà, em duyên
dáng lạ
anh tranh thủ cũng được vài
con cá
hạnh phúc đơn sơ khúc khích
tiếng cười
Hà Nội của tôi
thương lắm những con người
cuộc sống mưu sinh lo toan
vất vả
sớm nay mẹ già xách làn đi
chợ
tính toán chi li mặc cả từng
quả ớt, cọng hành
vẫn nhớ mua ủ lấy ấm trà xanh
cho chồng cùng bạn văn thơ
đàm đạo
Hà Nội của tôi
em đến công sở thướt tha váy
áo
không quên tòng teng thêm chiếc
cặp lồng cơm
giữ da đẹp dáng phải ăn lắm
rau xanh
để giành tiền mua sữa cho
con, lon bia cho chồng bữa chiều thêm rôm rả
Hà Nội của tôi
Hồ Tây xanh những chiều lộng
gió
anh xe ôm vắng khách chở vợ
ngắm mây trời
Hà Nội của tôi
lạ lắm những con người
sáng café, chiều sân quần đánh
bóng
một bước lên xe, áo quần xúng
xính
tiền tiêu không hết mà chẳng
phải làm gì
buôn nước bọt cũng đã đủ uy
nghi
Hà Nội của tôi
Cây xanh chặt bớt rồi, chim
cũng đã bỏ đi
khách sạn nhà hàng mọc lên
như nấm
vũ trường lập lòe những cô
chiêu, cậu ấm
lẫn đâu đó “ Xuân Tóc Đỏ “
vật vờ
…..
Hà Nội của tôi
đẹp tựa một bài thơ
có xa hoa và có cả giọt mồ
hôi, nước mắt
đôi khi bỗng thấy mình như
người hành khất
nghèo nàn đến cả một giấc mơ
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.