Em đứng lại
mười ngón chân mọc rễ bám vào
mơ hồ thời gian
phủ rêu phong màu úa
sợi tóc mỏng manh
em níu vào trượt ngã
gió cồn cào hoang hoải phía
sau lưng
Em đứng lại
ở nơi tận cùng
giận hờn buông bỏ
chôn vùi thương nhớ
không còn con đường dưới bước chân
giận hờn buông bỏ
chôn vùi thương nhớ
không còn con đường dưới bước chân
rát bỏng
lằn sẹo ký ức anh
Em đứng lại
con chim tật nguyền chết khát bên dòng trong
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.