Chẳng chối bỏ thì thôi mi cứ
đến
trói ta vào đám bụi nước li
ti
cứ phóng túng rớt rơi bên
khóe mắt
mưa tạnh rồi ngơ ngẩn cũng
tan đi
Không chờ đợi, len lén mi vẫn tới
thản nhiên thả vài đốm nắng liêu xiêu
vang đâu đó tiếng cười chưa
kịp vỡ
thờ thẫn bước chân phố hết
một chiều
Trốn cùng tận cơn mơ mi trở lại
đánh thức ta trong ảo ảnh
hoang đường
ngon ngọt dỗ dành những lời xưa cũ
khuấy đảo một bình minh đẫm
hơi sương
Ừ thì thôi thỉnh thoảng mi nhũng
nhiễu
bởi tại nắng, tại mưa, tại … cái chi chi
đừng bất chợt thích lúc nào
thì đến
quay quắt cuồng điên chẳng vì lý do gì