Thứ Năm, 22 tháng 10, 2015

HÀ NỘI CỦA TÔI

HÀ NỘI CỦA TÔI

Hà Nội của tôi
năm cửa ô xưa giờ mở ra trăm ngàn hướng
những ngả đường chật cứng
hương hoa sữa thơm nồng lẫn trong mùi xăng xe
đàn ông , phụ nữ , trẻ con , người già
mỗi người đều thành kẻ Ninza giấu mặt

Hà Nội của tôi
những tòa nhà mọc lên cao ngất
rau không trồng dưới đất
bắp cải xanh, cà chua đỏ lấp ló tầng thượng những ngôi nhà

Hà Nội của tôi
đường bỗng hóa thành sông sau chỉ một cơn mưa
váy vén cao nõn nà, em duyên dáng lạ
anh tranh thủ cũng được vài con cá
hạnh phúc đơn sơ khúc khích tiếng cười

Hà Nội của tôi
thương lắm những con người
cuộc sống mưu sinh lo toan vất vả
sớm nay mẹ già xách làn đi chợ
tính toán chi li mặc cả từng quả ớt, cọng hành
vẫn nhớ mua ủ lấy ấm trà xanh
cho chồng cùng bạn văn thơ đàm đạo

Hà Nội của tôi
em đến công sở thướt tha váy áo
không quên tòng teng thêm chiếc cặp lồng cơm
giữ da đẹp dáng phải ăn lắm rau xanh
để giành tiền mua sữa cho con, lon bia cho chồng bữa chiều thêm rôm rả

Hà Nội của tôi
Hồ Tây xanh những chiều lộng gió
anh xe ôm vắng khách chở vợ ngắm mây trời

Hà Nội của tôi
lạ lắm những con người
sáng café, chiều sân quần đánh bóng
một bước lên xe, áo quần xúng xính
tiền tiêu không hết mà chẳng phải làm gì
buôn nước bọt cũng đã đủ uy nghi

Hà Nội của tôi
Cây xanh chặt bớt rồi, chim cũng đã bỏ đi
khách sạn nhà hàng mọc lên như nấm
vũ trường lập lòe những cô chiêu, cậu ấm
lẫn đâu đó “ Xuân Tóc Đỏ “ vật vờ

…..

Hà Nội của tôi
đẹp tựa một bài thơ
có xa hoa và có cả giọt mồ hôi, nước mắt
đôi khi bỗng thấy mình như người hành khất
nghèo nàn đến cả một giấc mơ




Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2015

KÝ ỨC

-        Tuần trước chị ấy còn qua chỗ em làm, tươi roi rói , nói nói, cười cười...
-        Hôm qua cô ấy còn hỏi thăm cái chân tôi đỡ đau chưa ...
...

    Mùi những dải lan và ly vàng ngào ngạt lẫn trong mùi trầm hương và mùi nến đốt, tất cả hòa quện để át đi mùi tử khí.
   Tiếng bước chân sột soạt của từng đoàn người dài ngắn, tiếng sụt sịt của ai đó, tiếng lào xào của những lời chia sẻ, tiếng đọc lời điếu và rất mảnh lẩn khuất đâu đó tiếng con muỗi vo ve khi còn khi mất, mơ hồ gần xa …
   Những bàn tay vội nắm, vội buông, siết chặt, hững hờ, đôi cây nến lừng lững cháy soi khuôn mặt cô ấy phảng phất cười, phảng phất buồn. Cái ảnh cô ấy chụp khi nào không biết nữa, có gì đó như sai lạc , lạ lẫm … Cái khóe miệng như cười lại như trễ xuống hờn dỗi, đôi mắt nhìn xuyên thấu nhưng lại xa xăm tận đâu đó cùng tận …
   Đã bao lâu anh không nhớ nữa đã không nhìn chăm chú như thế, không nhớ lần cuối anh nhìn vào đôi mắt cô là khi nào, lần cuối đôi môi cô cười thế nào … Ngôi nhà rộng lớn, chiếc giường thênh thang … “ Sao cái hộp gỗ kia lại quá rộng so với thân hình cô ấy “ . Ý nghĩ đâm suốt qua ngực trái và mắc lại ở đó. Anh đờ đẫn trôi trong tất cả như trong một dòng sông rầm rì, mù mờ, đặc quánh …
   Mới sáng nay …
  Cô ấy vẫn như thế, trở dậy từ tờ mờ, rồi lanh canh chi đó dưới bếp, rồi gọi con dậy cho kịp giờ học, rồi gì không thể nhớ được … tiếng bước chân cô ấy thoăn thoắt đi lên đi xuống … Hình như trong bữa ăn sáng cô lặng lẽ hơn, mắt cô mọng đỏ … cái dáng tất tả dắt xe ra cửa là hình ảnh cuối cùng… Sao anh không dắt xe ra hộ cô, có thể anh đã kịp nói với cô một câu gì đó, có thể cô đã không lơ là khi điều khiển xe chạy trên đường …
  Ừ!  Mới sáng hôm nay thôi… còn hôm qua … ý nghĩ bỗng hẫng xuống, bị chặt đứt ở đấy. Cô ấy như thế nào nhỉ, hình như cũng như thế, cũng lanh canh đâu đó dưới bếp, cũng gọi con bằng cái giọng quen thuộc ấy, cũng đi lên đi xuống bằng những bước chân thăn thoắt ấy , rồi cười, rồi nói, rồi đôi lúc đôi mắt cũng mòng mọng đỏ như thế … Trí nhớ bị đóng băng trong cái dòng sông chết tiệt …
  Sao anh có thể nhớ cô cười thế nào trong ngày anh nhìn thấy cô lần đầu tiên, anh có thể nhớ cô đã nhận lời yêu anh như thế nào, thậm chí hôm đó cô để xõa tóc ra sao, cô mặc chiếc áo màu gì, ánh mắt cô như thế nào và mùi hương phảng phất từ mái đầu mới gội của cô … nhưng anh không nhớ nổi ngày hôm qua và hình như từ ngày cô theo anh về… Cô lặng lẽ làm việc, lặng lẽ sinh con, lặng lẽ già đi như thế nào.
  Ừ ! mới hôm qua, mới hôm kia , mới tuần trước… Người ta thường gợi lại chút ký ức cuối cùng về một người nào đó vừa đi qua trong cuộc đời, vì ngày hôm ấy là ngày cuối cùng. Tất cả đã khép lại bằng một sự ra đi của định mệnh … Còn với anh thì hình như ngoài ký ức về ngày hôm qua sẽ là … ý nghĩ về ngày mai …