Thứ Bảy, 28 tháng 3, 2015

NGỐC


Giấc mơ em có ba hạt dẻ
đập vỡ hạt đầu tiên 
em ước được gặp anh
hạt thứ hai lại … rất … rất … chân thành
ước hò hẹn anh thêm ... lần nữa
hạt thứ ba … hạt cuối cùng … vừa vỡ
lại .. lỡ lời … ước … anh đến bên em

Em thật ngốc
chẳng ước được … nhiều thêm
có muôn ngàn hạt

để mỗi ngày … đều ... ước...

Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2015

Hà Nội thế nào

Hà nội thế nào em
câu hỏi nghe sao bồi hồi đến thế
anh đã xa cuối chân trời góc bể
nỗi nhớ còn khắc khoải trong tim

Anh nhớ
những con đường rợp bóng cây xanh
bẽn lẽn xuân sang hoa Sưa trắng muốt
nắng tháng ba chuốt búp Bàng mướt xanh như ngọc
hoa Mộc Miên cháy đỏ lưng trời
xao xác tháng tư Xà Cừ rụng như giấc mơ trôi
những hòn bi xanh thập thò trên tán Sấu già đường Trần Phú
cây Hoàng Lan đầu dốc Thanh Niên tỏa hương vào giấc ngủ
thơm lựng nụ môi hôn
tháng sáu ơi Phượng cháy đỏ sân trường
áo trắng học trò rưng rưng mắt ướt
tím Bằng Lăng thay những lời ly biệt
xa thành phố - anh đi
nỗi nhớ Hà Nội là những tàn lá che xanh mướt thầm thì
là những con đường - những mùa hoa hò hẹn
phố Lò Đúc hàng Sao Đen thẳng đứng
hoa Sữa nồng nàn thơm ngát Nguyễn Du
em sẽ chờ anh trở về nơi phố cũ đường xưa
nhặt tiếng Ve rơi - sóng bước bên nhau dưới vòm cây kỷ niệm...

Hà Nội thế nào em
có giọt nước mắt rơi trong im lặng
có dòng nhựa loang như dòng máu con người
có còn đâu anh - se thẳm tiếng lá rơi !...

( Thần cây đa, ma cây gạo... Mỗi gốc cây đều mang hồn, gửi gắm vào đó bao yêu thương của con người, từng con đường từng góc phố đã in bóng những hàng cây rợp mát. Là cảnh quan, là kỷ niệm, còn là lá phổi của Hà Nội yêu dấu. Xin đừng vì lơi ích trước mắt mà chặt phá những hàng cây đã mấy chục năm tuổi. Nỗi đau xót của những người Hà Nội. Hãy dừng tay lại )


Thứ Hai, 16 tháng 3, 2015

Đông qua rồi và xuân thì không tới

Có lẽ xuân đang lúc hồi xuân
Cái rét cắt da sắp nhạt dần
Lạnh mãi một ngày trời hửng ấm
Đường về lại thấy bóng tình nhân

Đông trước tình nhân tránh rét xa
Bỏ lại hoang tàn với mình ta
Bóng chiều tan tác cơn mưa đổ
Nhợt nhạt hơi men nhuốm màu da...

Ta uống cho đông nát bên đường
Cho tim chảy máu với tình thương
Cho vần thơ vỡ cùng li rượu
Cho sự hồi sinh được cúng dường

Có lẽ thời ta cũng sắp tàn
Ta có duyên gì với nhân gian
Ta chẳng còn gì cần níu giữ
Chẳng chút bận tâm với suy tàn...

Ta lấy mùa đông để nương thân
Lạnh lắm bên ta, hỡi tình nhân?
Ta sẽ nhường cho xuân trở lại
Để em chơi tết giữa hồng trần
Rồi mùa đông tới ta lại đến
Tìm em giữa tuyết trắng trời đông

                                     KUNDALINI


Hãy giữ em ở lại đi anh
Thêm một bước chân thôi em chỉ còn là như cơn gió lạnh
Hãy cho em biết giọt nước mắt của đêm lóng lánh
Không phải chỉ đơn giản là giọt sương rơi
Hãy ôm em thật chặt thêm một lần thôi
Cho em cùng cạn ly rượu tình ngọt ngào và cay đắng
Nụ cười anh là thiên đường yên ấm
Là ngọn hải đăng soi rọi lối em về
Em sẽ bỏ lại đằng sau tất cả toan tính đam mê
Để được vùi mình đắm chìm trong giây lát
Đôi vai trần xuôi dòng trong khao khát
Đôi môi ngoan hiền lại lần đầu khờ dại tinh khôi
Chẳng thể cùng nhau đến cuối biển chân trời
Chỉ đêm nay thôi hãy giữ em ở lại


                                                                        KD

Thứ Sáu, 6 tháng 3, 2015

Thế thôi


Đừng trách gió
làm hạt mưa rớt nghiêng
thế thôi
quên
sẽ không ai là người có lỗi
đừng hỏi
để khỏi nghe nói dối
bước quay lưng bợt bạt nụ cười

Chẳng thể nào chạm cốc cùng ai
một mình nâng uống cạn
thế thôi
cay và đắng
không ai sai ai đúng
lỗi tại duy nhất cái … vỏ chai

Giọt giọt rơi
thế thôi
mặn
chẳng phải là nước mắt
cũng như mưa và rượu
chỉ đơn thuần là … chất lỏng mà thôi