Thứ Tư, 17 tháng 12, 2014

MÙA XA

  Cô tin anh, với tất cả những điều anh nói. Cũng không biết vì sao, có thể từ khi cô và anh cùng học trung học. Anh học giỏi nhất lớp , ít nói, chỉ hay cười hiền hiền nên trong mắt cô ngày đó anh có gì đó thật thật và ngố ngố, mặc dù đôi mắt anh rất sáng, rất thông minh.
   Cô chưa bao giờ yêu anh, cho đến lúc đó, mặc dù đã vài lần họp lớp, vài lần nói chuyện, nói chung sóng của cô chỉ có tần xuất rất thấp và nó chỉ quay tròn trong phạm vi gia đình và những người thân yêu nhất của cô. Cô yêu chồng, yêu mụ mị, vì đó là mối tình đầu, và cô luôn tin rằng cũng sẽ là tình yêu cuối.
  Vậy mà cuộc đời trăm ngả, ngàn lối rẽ không ngờ, tất cả sụp đổ, cô rơi vào tuyệt vọng, cô cố gắng vùng vẫy, cô muốn đập phá, buông bỏ tất cả, không nghĩ đến mẹ già và con thơ thì cô đã gửi thân mình theo dòng nước cuồn cuộn của cơn lũ năm ấy.
  Anh đến với cô, cứ như là đã biết tất cả mọi chuyện, mặc dù anh không hỏi và cô cũng không nói. Mỗi ngày anh gửi cho cô một lá thư qua mail, vài dòng nhắn nhủ, một bài hát, một bài thơ ngắn, một câu chuyện cười... Cho đến bức thư thứ 100 thì cô nhận lời yêu anh, thực sự lúc đó cô cũng không biết đó là những tình cảm nông nổi nhất thời hay là nỗi đau đớn, hờn ghen đã đưa cô đến với anh, nhưng cô không hề lừa dối mình hay lừa dối anh, lúc đó cô yêu anh với tình cảm không sâu sắc nhưng chân thật và anh mang lại cho cô cảm giác thật yên lành.
  Anh nói anh yêu cô từ lần đầu gặp mặt, lúc đó cô còn tết hai bím tóc, mặc chiếc áo hoa màu cam, ngày cô cưới là ngày anh quyết định đi xa khỏi Hà Nội, đó cũng là một ngã rẽ cho anh đến bây giờ. Cô tin, như từ trước nay vẫn vậy, như nụ cười hiền hiền hơn hai mươi năm vẫn không có gì thay đổi.
   Cô và anh xa nhau hơn ngàn cây số, anh vẫn đều đặn gửi mail hàng ngày cho cô, anh bảo anh sẽ gửi như vậy cho đến hết đời. Vài tháng anh lại về với cô một lần, anh đưa cô đi lang tháng khắp các con đường Hà Nội. Ăn tất cả các loại, từ quà rong vỉa hè đến nhà hàng sang trọng. Mỗi lần ra Hà Nội, được nghỉ vài ngày anh thường đợi cô ở quán cafe góc phố, cô thì bận rộn, anh cứ đùa anh sắp thành hươu cao cổ rồi. Lần nào cũng thế, bà chủ quán ở đó luôn giành cho cô mấy quả ô mai, cô vừa ngậm vừa tán đủ thứ chuyện, không hiểu sao cô có thể nói chuyện với anh như với một người bạn gái, cô có thể cười như nắc nẻ và trêu anh tất cả những gì ngỗ nghịch nhất mà cô nghĩ ra, anh vẫn chỉ cười hiền hiền như muôn đời cũ. Một khoảng cách giữa cô và anh chưa khi nào bị phá vỡ, thi thoảng anh nắm lấy bàn tay cô từ bên kia bàn. Một lần anh dùng điện thoại ghi hình nơi anh làm việc, anh mở  cho cô xem, cô bỏ chỗ ngồi của mình sang ghé sát bên anh, cô bỗng thấy anh lặng đi, thở dồn dập và cô nhận ra khoảng cách quá gần ...
   Hai năm, một thời gian không quá ngắn hay quá dài cho một chuyện tình, anh đột ngột xa cô, không một lời chia tay hay chí ít cũng là một bức mail giải thích. Cô hụt hẫng, buồn rất nhiều nhưng hình như cô không nhớ anh, cô chỉ nhớ những kỷ niệm êm đềm của cô và anh, nhiều lần cô đến ngồi ở quán cũ không phải để nhớ anh mà chỉ để nhớ lại cảm giác của cô lúc đó và tự hỏi anh và cô có tình yêu thật không. Hay vẫn dừng lại ở tình bạn của hai mươi năm về trước. Nhớ, thương, hờn giận... là những cung bậc của tình yêu cũng mờ nhạt. Hay chính anh cũng ngộ nhận và tỉnh ra thì xa cô.        
  Con bạn thân của cô thì cười ngất mà bảo: "đàn ông làm gì có thứ tình yêu chay tịnh..."!. Cô tự hỏi vì sao ngần ấy thời gian cô cứ nghĩ cô yêu anh nhưng chưa bao giờ cô muốn chạm vào anh, ôm, hôn...như điều tất yếu của tình yêu. Cô cũng không biết bạn mình nói điều đó có đúng không nữa.
   Năm năm đã trôi qua, Một cái kết buồn nhưng cô vẫn giữ những kỷ niệm đó cho riêng mình, những ký ức ngọt ngào, nguyên vẹn nên vẫn lóng lánh như tuyết, cô không trách anh, mặc dù vẫn canh cánh câu hỏi vì sao... Năm năm tất cả đã xa xôi, anh đột nhiên gọi điện cho cô, anh muốn gặp cô, anh giải thích ngày ấy anh cảm nhận được rằng cô vẫn còn đau khổ có nghĩa là tình yêu anh giành cho cô không làm ấm được trái tim cô và anh biết cô vẫn rất yêu chồng, yêu và hận song hành, cô đến với anh chỉ để lấp một khoảng trống. Anh rời xa cô để cô có thể nhìn nhận lại tình cảm của mình và anh mong cô có thể quay lại với chồng nếu điều đó làm cô hạnh phúc. Anh đã cao thượng hay yếu đuối khi bỏ cô lại một mình. Anh đã là ông bụt với cô một thời. 
   Anh nói anh muốn được một lần ôm cô, ngần ấy thời gian trôi qua không nguôi được trong anh ước muốn ấy, anh xin cô chấp nhận một lần để anh có thể quên cô. Không hiểu sao cô vẫn tin điều anh nói....
  Cô không trả lời, tắt điện thoại và khóc...