Thứ Tư, 27 tháng 8, 2014

Muốn khóc quá !

   Mẹ mổ mắt, trước khi làm thủ tục nhập viện mẹ cười cười nói :" Các con không phải lo cho mẹ đâu, mẹ có bảo hiểm y tế, có lương hưu, có tiền tiết kiệm, không tiêu bây giờ thì để chết tiêu à...". Nghe cay cay trong mắt.
   Mẹ mổ xong mắt, phòng bệnh có ba bà, bà thì băng kín mắt trái, bà thì mắt phải, các con cháu xúm xít xung quanh thăm hỏi. Chợt nghe bà ở giường bên cạnh nói với con : " Mẹ có khối tiền, nhiều tiền lắm, mẹ không lấy đâu, cầm về đóng tiền học cho chúng nó...". 
  Lâu lắm rồi mới nghe thấy nhiều người khoe tiền đến thế, thấy như đang ngự ở thiên đường với các thiên thần tóc bạc.
  Đã từng được biết đến nhiều người được mang danh đại gia nhưng cứ hễ động nói đến tiền là y như rằng nhăn nhó : " Tiền ư!. Thời buổi khủng hoảng, khó khăn, đói kém lắm... ". 
   Trời ơi ! Muốn khóc quá .... !
  

Thứ Hai, 11 tháng 8, 2014

Đừng !

Có ai đuổi, có ai tìm mà mi luôn chạy trốn
những đường vòng lắt léo chữ chi
sóng mơn man và biển hát thầm thì
rón rén từng bước chân ta rất nhẹ
đừng vội vàng, đừng cuống cuồng như thế
đôi mắt tròn xoe và đôi càng tí xíu dường kia
chỉ giả vờ núp thôi - xin đừng chạy quá xa
ta sẽ đứng yên - sợ vô tình biết đâu sẽ lỡ
ta hiền lắm xin mi đừng có sợ
mắt ta cũng xoe tròn nè, tay ta cũng tí xíu vậy thôi
đừng chạy trốn nữa con còng gió kia ơi
đừng để ta cô đơn với mênh mông bờ cát



Chị

- Em ăn thử đi, chị gái của em tuyệt vời nhất quả đất đấy !.
Chưa biết mùi vị món ăn ra sao. Ngắm bà chị yêu quý quả thật đẹp rạng ngời ... nhất hành tinh...
Hạnh phúc của người đàn bà nhỏ nhoi, vặt vãnh, tủn mủn như vậy thôi sao... nhưng quả thật là ... NGƯỠNG MỘ !

Thứ Năm, 7 tháng 8, 2014

Chảng phải

Chẳng phải thơ đâu
dăm ba chữ em đem thả lên trời
trời xanh lắm và mây thì rất trắng
đâu phải tại em thả những lời chát đắng
kéo mây đen về vần vũ trời đất hóa âm u
lá rời cành đâu cứ nhất thiết bởi tại mùa thu
phố ngơ ngác chẳng phải tại ngã ba ngã bảy

Chẳng phải thơ đâu
chỉ là những ngu ngơ như anh thấy đấy
em viết cho em lắng lại những vui buồn
có bao điều chẳng thể nói cùng anh
giữ lại riêng em khi chạm ánh nhìn mệt mỏi
những câu từ lầm lũi
nối đuôi nhau

Chẳng phải thơ đâu
chỉ là những chênh chao
em vắt ngoài hiên nhà cho nắng hong hoang hoải
kỷ niệm cũ mèm có ve vuốt để giành cũng chẳng thể nào thành mới
cất kỹ rồi em lại sợ lãng quên

Chẳng phải thơ đâu
chỉ là những mảnh vụn của đêm
những giọt long lanh những tiếng thở dài thật khẽ
nếu thơ mà dễ dàng như thế
trái đất này đã thơm ngát bốn mùa
người ta đâu cần bom nguyên tử để hơn thua

Chẳng phải thơ đâu
chỉ là tiếng cười ngạo nghễ cợt đùa
đốt cả đống cũng không soi tỏ đồng tiền hai mặt






Thứ Tư, 6 tháng 8, 2014

Ô cửa màu xanh

Bên ô cửa
ô cửa ngày hôm qua
mảng trời xanh, màu xanh đã cũ
nhặt nhạnh lại những mảnh vụn vỡ
em khâu lại ước mơ

Tan vào nhau môi mắt dại khờ
lần đầu yêu giật tung hàng nút giữ
hóa cánh buồm căng no gió
ra khơi ...

Tình yêu say đắm đâu chỉ là trò chơi
khi đã chán đem cất vào ngăn tủ
trong tổ ấm là những đứa trẻ
là áo cơm toan tính hàng ngày
xếp đôi cánh thơ ngây
tập quen dần chai cứng

Mùa nối mùa
tim không còn xáo động
lá vẫn rơi - mùa thu vẫn ngang qua
em - đàn bà
ô cửa màu xanh trống rỗng

Hạnh phúc mỏng manh tính bằng năm hay tháng

đứt đoạn
dở dang
ô cửa màu xanh nhức nhối bàng hoàng
khép chặt cánh cửa tự giam mình
lặng câm khô khốc
dối lừa

sự thật !!!

Xòe bàn tay - vụt mất
nắm bàn tay - níu giữ được không
em hỏi vào mênh mông
ô cửa màu xanh im lặng

Nối dài thêm sợi màu xanh hy vọng
em khâu lại ước mơ
dại khờ...
chỉ một mình em biết
!!!