Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014

Góc bình yên

   Một cái quán nhỏ xinh, chẳng có gì đặc biệt. Tầng một cơ man là đồ gốm: bát, đĩa, tách, thìa.... với những chú chuồn chuồn đang dang cánh, nét vẽ đơn giản mới nhìn qua như của người mới cầm bút vẽ lần đầu, nhưng nhìn kỹ thì vô cùng tinh xảo, cảm giác như chúng lạc từ đâu đó ngoài kia vừa đậu lại và đang nghiêng ngó, những đôi cánh mỏng tang chấp chới. 
  Một cầu thang sắt xoắn trôn ốc dẫn lên tầng hai cũng là một căn phòng xinh xắn với những bức tranh khá chọn lọc, không gian trầm và dịu. Điều đặc biệt ở đây là chỉ cần bước thêm một bước chân. Trời, mây, nước, sóng, gió... tất cả cùng một lúc ùa vào mang đến  một cảm giác tự do bay bổng, phiêu phiêu. 
  Thực ra đó là một cái ban công nhoài ra sát mép nước Hồ Tây. Thành ban công được ốp đá khá to bản, nơi để tì tay, để máy tính và để đồ uống. Bên dưới là những đường đường lan can sắt sơn trắng để gác chân, mấy cái ghế tre chân cao để có thể thoải mái vươn người ra phía trước hay lọt thỏm vào phía trong. Đại khái cách bài trí đơn giản đến từng chi tiết, nhưng chính vì vậy nên có cảm giác thêm một cái bánh lái và một cánh buồm chắc chắn sẽ cảm tưởng đang ngồi trên mũi một con tàu lướt sóng băng băng. Sóng vỗ ì oạp dưới chân, gió tứ phía lồng lộng, một khoảng trời bao la rộng mở và xa xa tít tắp là những tòa nhà cao ốc mù mịt trong sương chiều. Cứ ngồi lặng và thả trôi sẽ thấy sóng vỗ vào đâu đó không phải bờ, gió hoang hoải dội vào tận đâu đó sâu thẳm ...
  Đồ uống ở đây đa dạng và khác biệt, cafe cũng có vị rất riêng. Một ly capuchino phủ kem vài cái bánh cuckey nhỏ vậy là có một buổi tối thật tuyệt. 
  Ơ ! Mình lại như là đang show hàng cho một quán cafe hay sao ấy nhỉ. Thôi thì đành bật mí nốt địa chỉ, chả biết tên quán là gì chỉ biết ở số 25 đường Xuân Diệu ( gần khách sạn Sofitel ). 
   Mong rằng bạn cũng tìm thấy cảm giác thú vị giống mình, nhưng có điều nên đi một mình hoặc một người bạn thân thôi vì nếu để ồn ào chắc chỗ khác hợp hơn. Có một điều khó chịu nho nhỏ là ở đây đa số là khách "Tây" nhưng được cái họ cũng ngồi yên lặng nên không bị mất hứng lắm và nên đến vào khoảng chiều tà khi những ánh hoàng hôn cuối cùng tắt dần và bóng tối phủ nhẹ nhàng lên từng con sóng...        
   Một góc thanh bình của thành phố tôi yêu !
  
  

Thứ Hai, 24 tháng 3, 2014

!!!

Người sống phần người quá mệt rồi
đừng yêu thương quá sống HỘ tôi
giếng có sâu đâu mà bảo cạn
sông đã bao giờ đầy để mong được lần vơi

Thứ Bảy, 22 tháng 3, 2014

SAY

Ước một lần say thật là say
quẳng hồn vắt vẻo lên cành cây
hạ mông ngồi phệt ngay dưới đất
chẳng cần đi cả dép lẫn giày

Ước một lần say thật là say
mặc xác thiên hạ nghĩ gì đây
ngửa mặt ngó trời cười ha hả
quệt lau nước mắt bằng cùi tay

Ước một lần say thật là say
vứt cha cái mặt nạ hàng ngày
rủ phố với phường cùng nghiêng ngả
đánh giấc no nê quên đắng cay

Ước một lần say thật là say
xiêu vẹo bước đi ngỡ trên mây
ngất ngưởng lang thang nơi mộ địa
tỉnh ra thấy đời  ... hay ... quá hay !

Thứ Sáu, 21 tháng 3, 2014

CẮT

Mỗi lần 
muốn mới hơn trong ánh mắt anh
mỗi khi loay hoay muốn thoát khỏi cái kén như bướm kia lột xác
em lại cắt đi một phần của chính mình
mất mát vô hình
vương vãi quanh em vô vàn dấu chấm than
vài ba cọng bàng bạc

Mỗi lần 
muốn tự dỗ dành
em lại tô vẽ  một gam màu khác
- "gương kia ngự ở trên tường"
phân vân
nghi hoặc

Mỗi lần 
lại thấp thỏm chờ đợi
một cái nhìn !

Hạnh phúc

Một giáo sư y khoa đã kết luận : " Hạnh phúc là sự thông thoáng của các lỗ tự nhiên trong cơ thể con người". Nếu bạn không tìm thấy hạnh phúc trong hàng ngàn định nghĩa hay ho của các nhà xã hội học thì hãy nhớ đến điều giản dị này !

Thứ Tư, 19 tháng 3, 2014

KHOẢNH KHẮC

Đẹp nhất
Khi chiếc lá lìa cành
...
Rơi !

Đẹp nhất
Khi tia nắng cuối trời
...
Tắt !!

Đẹp nhất
Khi chỉ là khoảnh khắc
...
Xa !!!

Chủ Nhật, 16 tháng 3, 2014

MƯA ĐÊM

Niềm vui ào ào xô cửa
xa ngái bao lâu mới chợt nhận ra
len lén hài vương gót nhẹ
buồn ngưng đọng dấu vết mờ
đến và đi đâu là điều được mất
tất cả rồi sẽ lãng quên vào quá khứ xa xăm
đêm lây rây mịn màng sương khói
huyễn hoặc mang mang từ tiền kiếp mưa về
mắt chìm mắt nhòa nhòa hun hút
run rẩy môi hứng đẫm giọt đam mê
gác mái chung chiêng lắng từng nhịp thở
phố nhỏ ngủ mơ nghe mưa rắc thầm thì
chuỗi ngọc cài mái tóc em vương miện
lễ đăng quang hiu hắt ánh đèn khuya
duyên không đặng
nợ xin người đừng trả
thì thôi đành đổ lỗi cho mưa...


Niềm vui đến
niềm vui đi
nỗi buồn đến
nỗi buồn ở lại
mưa...
thôi đừng ...
kẻo sũng ướt câu thề !


















Thứ Sáu, 14 tháng 3, 2014

QUÊN !

Em sẽ quên được anh

bằng tất cả những tháng ngày còn lại


Em sẽ gom 

gió heo may lạnh lùng tê tái

xóa hơi ấm nụ cười

xóa vết bỏng bờ môi

in dấu nụ hôn khát cháy

 

Em sẽ mượn

cơn giông tố của mùa hè cuộn xoáy

mưa xối xả nhòa ánh mắt nồng nàn

cuốn mang đi lời nói dịu êm

 - yêu em !

 

Em sẽ nhặt

tất cả lá vàng mùa thu đem giấu vào đêm

che khuất nơi tự tình ngày đó

em sẽ bắt chú dế tỉ tê dưới cỏ 

lặng im


Em sẽ tìm

lãng quên, lãng quên

trong từng giây phút, ngày, giờ, năm, tháng 


Rồi một ngày hoa bừng tươi nắng ấm

én rộn ràng

em biết lấy gì để xóa từng ký tự

một cái tên 


Thứ Ba, 11 tháng 3, 2014

THÁNG BA

Tháng ba
chạm vào miền nhớ
câu thơ dang dở
một ngày xa


Tháng ba
bất chợt hương bưởi thẫn thờ
ngẩn ngơ 
rực vàng hoa nắng
chút se buồn rơi vào khoảng lặng
vời vợi ngang mùa
 
Tháng ba
tìm lại hồi ức xưa
ta trót đánh rơi một thời thơ dại
để lớn khôn rồi vẫn một vùng trống trải
tháng ngày qua
 
Tháng ba
cỏ biếc
như không thể biếc xanh hơn thế
và ta như thể
gặp lại chính ta ...

Chủ Nhật, 2 tháng 3, 2014

RIÊNG !

Anh có thể giành cho em cả tòa nhà lộng lẫy
sao không thể giành cho em một ánh mắt dịu dàng
giành cho em muôn ân ái nồng nàn
sao chưa bao giờ trao cho em một cái siết tay thật nhẹ
để em được thấy mình mỏng manh nhỏ bé
phá vỡ
rào chắn cuối cùng

Em có thể dành cho anh tất cả không gian
tất cả thời gian
tất cả những nụ hôn nồng cháy
tiếng nấc giữa đêm khuya sao em giữ lại
một tiếng lá rơi, một cọng cỏ vừa mới nhú xanh mềm
xao xác gió mùa em giữ cho riêng mình
bàn tay đơn côi buông lơi hẫng hụt

Anh có thể đưa em đi cùng trời cuối đất
những thành phố xa lạ rực rỡ sắc màu
đến nơi biển xanh, núi biếc, rừng sâu
sao không thể cùng em lang thang dạo phố
phấm nháp tách cafe tám chuyện linh tinh, thì thầm nho nhỏ
chỉ mình em biết đêm nay trăng sáng thế nào

Em giữ lại riêng mình những nhịp đập chênh chao
những cảm xúc nhỏ nhoi vụn vặt
những con sóng xôn xao dưới mặt hồ phẳng lặng
những khoảng trời riêng
không có anh