Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

TIẾNG ĐỜI


" Trong như tiếng hạc bay qua
Đục như tiếng suối mới xa nửa vời"
   Thầm thì nhịp nhịp mưa rơi
Êm ru tiếng mẹ à ơi thủa nào
    Rộn vang gà gáy xôn xao
Chiều nghiêng diều sáo ngọt ngào chơi vơi
    Khẽ khàng một tiếng lá rơi
Trong veo nắng gọi đất trời vào thu
    Vòm xanh rớt tiếng chim gù
Ấm nồng đất thở sương mù mong manh
     Giọt ban mai hát trong lành
Tiếng con tim đập kết thành lời yêu
    Đời cho ta biết bao nhiêu

Lặng im mới thấy rất nhiều thanh âm

Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2013

ANH YÊU EM

Biển của chúng ta - đảo của chúng ta



Biển ôm bờ như vòng tay anh thật chặt
Vị mặn mòi thấm đẫm từng hạt cát
Nhớ thương nhau cho con sóng bạc đầu
Có con sóng nào không hướng phía bờ đâu
Anh nhớ em suốt những mùa giông bão
Anh thương em suốt một đời tần tảo
Như dáng mẹ hiền tổ quốc cong cong
Biển mang hơi thở em như hơi thở những con sông
Hạt phù sa từ ngọn nguồn cũng xuôi về lòng biển

Trọn tình em hiền hòa thương mến
Nặng công cha nghĩa mẹ mênh mông
Đây hồn thiêng ngàn thuở cha ông
Dòng máu đỏ giống dòng Lạc Việt
Vòng tay anh luôn ôm em tha thiết
Bao bọc chở che em yêu dấu - đất liền
Một ngày nào em không được bình yên
Biển nơi anh cũng trào dâng con sóng
Giận dữ thét gào ầm ầm biển động
Lòng biển hiền hòa hóa ngàn vạn cọc chông
Vùi xuống đáy sâu những toan tính ngông cuồng
Trời trong xanh, biển trong xanh trở lại
Anh lại ngân nga khúc ca dịu dàng êm ái
Kết muôn san hô làm quà quý tặng em
Những hòn đảo lấp lánh như vương miện đính sao đêm
Anh nhẹ đặt lên mái tóc em vàng óng
Bờ cát dài mượt mà xòa vào sóng
Em đẹp xinh - ôi xứ sở thần tiên
Ngàn ngàn năm, nguyện mãi mãi bên em
Anh yêu em, anh yêu mẹ hiền tổ quốc

Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2013

Xin đừng quên

Đất nơi nào cũng ấm lòng đất mẹ
Trời nơi đâu cũng thắm sắc quê hương
Dòng sông nào cũng hát khúc êm êm
Ôm ấp ru hời cho người nằm xuống

Biển Đông đã ì ầm tiếng súng
Máu lại đổ vì đất nước bình yên
Xin đừng quên - đừng quên
Độc lập - tự do lời thề mãi mãi

Khúc quân hành chúng tôi còn để lại
Tuổi đôi mươi đồng đội vẫn bên nhau
Thịt nát xương tan dẫu yên nghỉ nơi đâu
Hồn chúng tôi đã hóa hồn thiêng sông núi


Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2013

NGƯỜI ĐI CUỐI BỂ CHÂN TRỜI

   Tôi đã từng làm thơ, đã từng viết những vần thơ bóng bẩy và đã từng không khỏi tự huyễn hoặc là mình cũng biết làm thơ, tôi đã từng được nhiều lời ngợi khen và không tránh khỏi có những ngộ nhận và ảo tưởng. Cho đến một ngày lang thang trên mạng, tôi thật bất ngờ và vô cùng sung sướng như tìm ra được một mỏ vàng vô giá, những câu thơ như được rút từ trong gan ruột, từ tận cùng nỗi buồn nhưng lại long lanh toả sáng, ánh sáng rạng ngời và thuần khiết từ trí tuệ và một tấm lòng từ bi, thánh thiện. Tất cả những bài thơ đó được đặt dưới một thư mục rất khiêm nhường :"Ủa thơ". Như thể một nhà hiền triết một ngày nào đó thung thăng ngoạn cảnh vừa đi vừa nhặt nhạnh được những tứ thơ, vần thơ và thích thú khi nhận ra vẻ đẹp của chúng, như thể những vần thơ đó vẫn luôn rơi vãi rải rác đâu đó và anh chỉ là người nhặt lên để khoe với mọi người.

    Tôi đã đọc ngấu nghiến rồi lại nhẩn nha đọc lại từng bài, từng câu của mấy trăm bài thơ của cái thư mục "ủa thơ" đó và hiểu rằng mình chẳng là một cái gì cả khi tác giả của những bài thơ này không nhận mình là nhà thơ hay thậm chí là lều thơ gì đó mà chỉ nhận mình là lá cỏ hay cuội sỏi dưới chân người.

   . Cứ mỗi lần nỗi chán chường gặm nhấm tôi lại tìm về đọc những vần thơ của anh như tìm về thánh đường với sự thản yên. Tôi cũng đã từng viết lên hơn trăm bài thơ vậy mà bỗng giật mình vì nhiều bài của mình mà chính tôi cũng không thuộc, tôi đã viết và đánh rơi vãi chúng ở đâu đó, vậy mà giờ đây tôi đã thuộc rất nhiều bài thơ của anh


     Rất cám ơn anh , người anh mà tôi chưa biết tên , biết mặt . Yahoo Blog đã đóng cửa rồi, tôi biết không bao giờ tôi còn tìm được anh nữa vì hình như anh đang bị trọng bệnh khó qua khỏi, tôi biết nhiều người trọng anh và yêu thích thơ của anh, với riêng tôi đạo đức và trí tuệ của anh vẫn luôn hiện hữu

  Xin giới thiệu cùng các bạn vài bài thơ của một người vô cùng yêu thơ

1- CÓ CỌNG MÂY BỒNG CHIỀU THÁNG CHẠP

Có cọng mây bồng chiều tháng chạp
Vướng chân trời lạnh cóng đợi mùa giêng
Nghe lá trút nỗi niềm hoài lộc biếc
Ngó nhà ai khói hạnh phúc xanh thềm

Có cọng mây bồng về thưa nắng
Bấm đốt tay thời khắc tiễn ngàn xa
Ghé quán vắng buổi giang hồ tuổi cạn
Ngồi thu lu ngóng phố nhẩm lòng ta

Cánh cổng xiêu năm nay ai sơn lại
Tấm chiều bông ai trải thẳng mẹ nằm
Vui mắt người ai xum xoe áo mới
Ai chưa về tóc mẹ sắp trăm năm

Cổ ba ngấn áo vàng em nhỏ phố
Môi biếng cười má nhạt phấn kiêu sa
Nhánh mai gầy sẽ tuốt giùm lá cũ
Tết năm nay thương mẹ ghé xông nhà?

Huynh đệ đấy mỗi người chia mỗi ngã
Tháng chạp này thảng hoặc gọi tên ta
Say ngất ngưỡng hay áo cơm tất tả
Vỡ mộng hoài dăm đứa vết trầm kha

Có cọng mây bồng chiều cuối chạp
Phủi tay đời phủi ước vọng hào hoa
Canh rượu vãn nỗi niềm lan man khuất
Gió khều vai mùa nhắc sắp giao mùa



2- LỤC BÁT QUÁN MƯA

Thương mưa ướt nửa chuỗi cười
khum tay tôi bụm che lời dòng sông
một mai dứt kiếp lông bông
quá giang nỗi nhớ về đong nỗi buồn

Sợ mưa úa lá bờ vương
xòe tay tôi hứng ngọn hương cỏ mềm
ngậm lên môi đẫm tiếng chim
ghé vai em rủ thuyền huyên một rằm

Đợi mưa trắng xóa, mưa dầm
bay qua phố xá dắt trăm năm về
vẫn ngồi quán đắng cà phê
khuấy cho tan loãng câu thề vào mưa

3 - GIỮA CHẠP CHỢT NHỚ QUÊ

Chợt nhớ về quê chợt nhớ một tên bờ
Tôi có phải dòng 
Ba Lai đang chảy
Nên tháng chạp là chòm mây trôi mãi
Nhắc tháng giêng vẫn tha thẩn đẩu đâu

Lỡ tương tư giùm nhắn bậu qua cầu
Hái tiếng cu gù đem lên chùa cúng phật
Tay lóng cóng đừng trách tôi làm khách
Cây xa người mới thấu hết bơ vơ

Chợt nhớ đến quê nhớ trộm một vế hò
Tôi thả lục, em ngọt ngào câu bát
Thèm quay quắt lần ghé về ăn tết
Vắng tiếng còi phà 
tôi mắc nợ ai không?

4- HAPPY NEW YEAR 2012

... Nên tình cờ gõ đúng cửa nhà em
Mùa xuân đến và lòng tôi cùng đến
Nụ cười trên môi tay chùm hoa thắm
Ba trăm ngày dư tôi chăm chút gieo trồng
Để nắng thơm ghé phớt má non hồng
Gió hữu ý lùa trong tà áo phấn
Tôi, vốn như chiếc lá hiền lành, thử một lần táo tợn
Đáp ngẫu nhiên trên nếp cửa nhà người

Thử xiêu lòng mở cửa đón tình tôi
Hỡi đôi mắt chim câu tròn độ lượng
Chớ nghi hoặc chớ đón rào vướng bận
Dẫu quanh mình còn lắm chước quỷ mưu ma
Hãy mời tôi, cả cơn gió, vào nhà
Ta chúc nhau thêm một năm nhiều vui, buồn, an nhàn, bận rộn ...
Miếng bánh ngọt đậm đà, chén vang thơm … chẳng hạn
Khúc Happy New Year ấm áp phút giao mùa

Và, ngẩn ngơ cùng tiếc ngẩn một năm xa
Đón tuổi mới vào vòng tay mơn mởn
Mấy tờ lịch con con lại chơi trò ú tim tìm-trốn
Chờ ba trăm ngày hơn trái đất xoay quanh
Em sẽ gặp đúng tôi đứng trước cửa nhà mình
Mùa xuân đến nên lòng tôi cùng đến …


5- NẺO THU VỀ

Nói cho anh nơi cũ ấy, đi em
Con đường nhỏ quanh co dường nhớ được
Cái mùi cỏ ngây ngây và mục ướt
Cùng mùa thu anh lót ổ em nằm

Hẹn với nhau, này em, một buổi lâm thâm
Khúc sông đục chứa lắm điều khuất tất
Nụ hôn vụng hồ nghi không có thật
Mùi bông xoài chín ruộm mé vườn mưa

Nhốt anh vào nhịp guốc mộc ban trưa
Mà sợi tóc thường chải đầu ba-bảy
Bởi yêu lắm triền đê nằm vụng dại
Con chích chòe liếng thoắng mãi về em

Cứ quê mùa lại lần nữa, thử xem
Tứ xứ nọ sông mỏi mòn nguồn cội
Thử lần nữa mình tập tành bối rối
Hôm chân về vướng víu nửa mùa thu …


6- SINH NHẬT MƯA

Sinh nht ta trùng sinh nht mưa
Khách mi quên đến chén ly thưa

Hoa hng xa lm hương phai lm

Phòng vng trơ ngi mơ gió đưa

Sinh nht ta hay sinh nht đau
Lnh thưa nhc bão rt đâu đâu

Bun chưa ngt lm men chưa đng

Ph th nghe tình rao mt nâu

Sinh nht ta ng sinh nht trăng
Cng nhà h khép heo may giăng

Chiu rơi bông giy thm hoang cháy

Cây lá ôm nhau đng ci cn

Sinh nht ta cùng sinh nht đêm
Thm thì tên l nhc tên quen

Bàn tay chm ngón khuya gy quá

Rét ngóng em v châm nến thêm.

7- EM VÀ TA

Thương em và thương ta
Áo hào hoa mấy độ

Chợt chiều bâng quơ nọ

Phút chốc hóa tình nhân
Yêu chưa lần chiếu chăn

Lại ân cần hơi ấm

Thương ngà ngọc em nằm

Ta thức mòn năm tháng
 Tiếc sợi tóc nào xanh

Bay vời qua ảo vọng

Giận bầu trời cao rộng

Nỡ giam cầm lời chim
Nên hôm ta nói cười

Cách chi em nhớ được

Ngày mưa em bật khóc

Lối ta về nào hay

 Như nắng lắm sáng nay

Mây ngang đầu rất trắng

Vói tay em quá ngắn

Bước ta dài loanh quanh
Chạnh khi ta thức dậy

Mân mê mười ngón gầy

Biết tình em xa đấy

Thầm thì cùng heo may
Chân trời trông góc bể

Thương em và thương ta.



8- E VA


Cô gái ngi kha thân
Gia ph phường xao đng

Lng ly mt chân dung

Bên n ào đi sng

 Cô gái ngi thơ mng
Như va được sinh ra

Nhan sc tht Ê-va

Đa đàng hương trái cm

Cô gái không son phn
Lúc đi nghin hóa trang

Vi vóc ch vướng bn

Em trn trung rt ngoan

, giá c leo thang
K th trường chng khoán

, cao c khoe khoang

Mc va hè ln đn

Cùng bui chiu chy rận
Em ngi như ca dao

Thơ tôi chưa lc vn

Mà tr mt thương đau 
****

Cô gái ngi gãi gh
Nim vui rt hòa bình

Đt nước đang sch s

Em đâu cn v sinh.

9- TIẾNG RAO ĐÊM






Gió mùa lại về nơi con ở mênh mông
Trường trại chắn che tháng mười rừng vẫn ấm
Đường phố má đi cơn mưa lấm thấm
Có giọt mưa nào rơi buốt lòng con

Hai đầu gánh oằn một nồi chè thưng
Cong dần từng ngày liêu xiêu tuổi má
Trăm nẻo đường quen nghìn con hẻm lạ
Cơm áo nhọc nhằn dẫn lối bước chân

Nón lá che chiều chừa ướt tiếng rao thương
Mùi nước cốt dừa hương đậu xanh ngon ngọt
Tờ bạc lẻ chắt chiu đếm niềm vui có thật
Má nuôi con bằng muối mặn gừng cay

Gánh chè thưng, má gánh cả thị phi
Xóm giềng vô tâm hay nhắc cháu, con khoe thành đạt
Lúc má úp mặt vào đêm giấu dòng nước mắt
Bụi chuối sau hè lá rách phất phơ

Quá nửa đời người, ai nhận, má toàn cho
Mưa nắng điểm trang bụi đường nhan sắc
Vịn ầu ơ má dắt con qua nghèo ngặt
Bèo bọt ngậm ngùi cầu ván đóng đinh

Đêm ngước trông trời thắp nén tâm linh
Mong con của má bình yên mạnh giỏi
Niềm tin ấy chưa bao giờ biết mỏi
Chỉ sợi tóc trên đầu đang lừa dối tháng năm

Cho đêm nay ôm súng con ngồi canh
Giấc ngủ bạn bè núi rừng than thản
Nghe thăm thẳm ngoài xa, mơ hồ trong gió loạn
Vẳng tiếng rao nhói lòng “Ai ăn chè thưng …”

10- MỘ CHÍ


 Đêm mịn màng dỗ giấc
Ngày rút cạn muộn phiền
Ta chừ rồi về đấy
Ngã đầu vào bình yên

Mắt trần thôi khép mở
Khóe đời bớt khóc cười
Được thêm lần cùng cỏ
Ngồi đếm mấy trùng khơi

Khúc ma xin đừng tấu
Sợ rác tai thế gian
Chỉ cần tấm lá úa
Rải dọc chiều đưa tang

Đá gầy cũng chớ trổ
E rét buốt tuổi, tên
Mai táng lời cơ khổ
Ba tấc vùi nhớ, quên ...

Và em, người môi đỏ
Chớ thưa thốt hững hờ
Chỉ cần chiếc chim nhỏ
Ghé nhủ vài vu vơ 

Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013

VỆT VÂN VI

Đem dấu chân soi dưới vệt vân vi
Gót nứt nẻ, thêm tâm hồn cũng thế
Thua thiệt buồn so, thắng cười hả hể
Địa ngục là đây nên đích thị thiên đàng

Thưa ai người chưa mãn cuộc cư tang
Đừng nước mắt e hân hoan quá vội
Lắm thánh thiện chẳng hiềm phần tội lỗi
Mượn thi ca đánh đổi ngụ ngôn lời

Nói thật tình chỉ cỏ đáng xanh tươi
Em với tôi tránh khỏi sao héo úa
May vẫn được bình đẳng quyền hít thở
Đếm chân mình mười ngón khéo thừa ra

   Tôi chưa bao giờ biết phân tích cũng như bình thơ của người khác. Quả thật mang một bài thơ ra để mổ xẻ thì hình như luôn là một việc thừa, vì cùng một bài thơ mỗi người cảm nhận theo một góc nhìn và một rung cảm khác nhau. Có lần tôi đã tranh luận cùng một người bạn với câu hỏi thế nào một bài được gọi là thơ. Người bạn đó đã khẳng định là có hai loại : một là thơ, hai là không phải thơ, chứ không chấp nhận cái gọi là vần vần, vè vè thì gọi là thơ. Cái đầu tiên để có thể khẳng định có phải là một bài thơ hay không phải có ít nhất một trong bốn yếu tố : cảm - tứ - mỹ - vần rồi mới đến các yếu tố khác...
   Cái đầu tiên và cần phải có ở một bài thơ phải là cảm, vì nếu đọc một bài thơ xong mà không làm cho người đọc khóc hoặc cười, hay chí ít cũng là một chút lâng lâng, một cái nhăn trán, một tiếng thở dài thì chưa thể gọi là một bài thơ. Có thể, một bài thơ hay chỉ cần có cảm là đủ, chỉ với vài ba câu cảm xúc vu vơ chẳng mang nội dung gì vẫn có thể một bài thơ trứ danh.Thứ đến là tứ, có nghĩa là nội dung mà bài thơ muốn đề cập. Một bài thơ hay thường mang một ý tứ sâu sắc, một ý tưởng mới mẻ, một góc nhìn đẹp nhất, như một họa sĩ chọn cảnh, chọn hình rồi mới thể hiện là mầu sắc là ánh sáng, đường nét...đó chính là mỹ, trong bài thơ hay bao giờ cũng đi kèm với cái gọi là đẹp. Cái cuối cùng để hoàn chỉnh để có một bài thơ là vần, tuy rất quan trọng vì với một bài thơ nếu không có vần thì hình như khó có thể là một bài thơ hay nhưng có những bài thơ rất tuyệt lại chẳng vần tý nào. Thế nên vần đứng hàng thứ tư nhưng đôi khi lại là đứng hàng thứ nhất, vì có những thể loại thơ không đúng vần luật thì không thể gọi là thơ: VD như thơ lục bát, thơ đường luật...
 Ơ!, mà tự nhiên tôi lại lý sự linh tinh dài dòng thế này. Tôi đang chỉ định viết mấy dòng về một bài thơ mà tôi rất thích, nhưng tôi không biết là mình có thể đã hiểu đúng nội dung cũng như là cảm xúc của bài thơ không nữa, vì hình như mỗi lần đọc cảm xúc của tôi về bài thơ lại khác nhau.
  Lần đầu tiên đọc bài thơ này tôi không có cảm xúc gì nhiều ngoài một cảm giác thích thích rất mơ hồ mà tính triết lý, từ ngữ và hình ảnh mới lạ của bài thơ đem lại. Tôi đã mỉm cười khi tưởng tượng ra cái dấu vân chân với câu hỏi sao lại là dấu chân mà không phải là dấu vân tay được lưu lại trong tấm chứng minh thư có nghĩa là chứng nhận một con người tồn tại trong đời

 " Đem dấu chân soi dưới vệt vân vi..."

 Lần thứ hai tôi đọc bài thơ này với một hoàn cảnh hoàn toàn khác, đó là khi tôi đang bị "ném đá" trong tiếng cười hả hê của người khác, tôi đã khóc khi đọc bài thơ này và tôi mới hiểu điều mà tác giả bài thơ muốn nói:" Ai đi qua cuộc đời cũng sẽ để lại một dấu chân". Dấu  vân chân in hằn những trầm luân của  một đời người, nó cũng gần giống những con sông vẽ lên những hình hài trên mặt đất mang đầy đủ những dấu ấn buồn vui.

 "...Gót nứt nẻ thêm tâm hồn cũng thế..."

  Đó là điều chiêm nghiệm, câu tự thú hay là tiếng thở dài. Đáng lẽ sau câu thơ này không phải là một mà là phải có tới ba cái dấu chấm than. Cái hình ảnh nứt nẻ nó gắn liền với sự khô hạn, nhưng ở đây hình như không phải là tâm hồn khô héo mà dường như là cái đau khi tâm hồn với những vết thương toang hoác không thể chữa lành.

  "...Thua thiệt buồn so, thắng cười hả hể
    Địa ngục là đây nên đích thị thiên đàng..."

  Bản ngã của con người là luôn hướng thiện, luôn muốn đi một con đường thẳng nhất để đến đích, một con đường trải hương hoa hay thảm đỏ. Nhưng cũng không ít con đường chông gai, gập ghềnh mà không muốn con người ta vẫn phải bước chân vào và không tránh khỏi những lúc so đo, ganh đua, tị hiềm... đi kèm với những dối trá nhỏ nhen, ích kỷ....Nên : "địa ngục là đây...". 
   Đúng là địa ngục, đôi lúc cái bon chen khiến không khí hít thở dường như cũng thiếu, thế nên thật đúng khi tác giả khẳng định: " Địa ngục là đây nên đích thị thiên đàng...". Vì cái địa ngục ở ngay chính nơi đây với đôi khi cả là sự độc ác đến cùng cực thì đi qua đó với đớn đau và khổ ải, đó chính là thiên đàng ở cõi người. Có người nói thiên đàng và địa ngục cách nhau có sợi tóc, có người nói đi qua địa ngục thì mới tới được thiên đàng nhưng tác giả bài thơ khẳng định địa ngục và thiên đàng chính là ở cõi người với tất cả hỉ, nộ, ái ,ố. Chí lý, quá chí lý... rất OK với cách nhìn nhận này ... 

   "...Thưa ai người chưa mãn cuộc cư tang
    Đừng nước mắt e hân hoan quá vội
    Lắm thánh thiện chẳng hiềm phần tội lỗi
    Mượn thi ca đánh đổi ngụ ngôn lời..."

  Ai chưa đi qua hết cuộc đời dâu bể, chưa nếm đủ mọi đắng cay hay nói cách khác là chưa trầy trụa nơi cõi người (Địa ngục) thì chưa thể nói tài, nói giỏi. Có thể những "hòn đá "nơi trần thế cũng như những hình phạt ghê rợn dưới địa ngục lại làm giúp ích cho con người ta nhìn nhận ra thiên đường rõ nhất.

  "Đừng vội cười " - người ta thường nói vậy. Nhưng dường như ở đây tác giả đảo tứ. Tôi cũng không rõ ngụ ý gì nhưng quả thực tôi rất thích mà chẳng hiểu vì sao : '' ...Đừng nước mắt e hân hoan quá vội..." tôi cứ cảm giác đó như là lời an ủi, lời sẻ chia: "đừng khóc, đừng khóc... cuộc đời vốn vậy mà...". Vì vậy tôi mới hiểu vì sao khi buồn tôi hay giở thơ anh ra đọc vì luôn tìm thấy một chút ủi an dẫu rất nhẹ nhàng.

  Ai chưa qua hết cuộc đời khổ ải thì đừng cao ngạo vỗ ngực ta đây, đừng cho mình là cái rốn của vũ trụ, cũng như là coi mình là hiền nhân vì cuộc đời luôn thử thách. Ngày hôm nay đâu phải hôm qua, ai dám chắc mình sẽ không lầm lỗi, ai dám đảm bảo mình không bao giờ phạm tội. Vậy thì đừng lấp liếm làm gì, đừng mang những lời đường mật hòng che đậy :

  "... Lắm thánh thiện chẳng hiềm phần tội lỗi
    Mượn thi ca đánh đổi ngụ ngôn lời..."


   Cửa thiên đàng mở rộng với các thiên thần, các con chiên ngoan đạo nhưng cũng mở rộng với các tội đồ lầm lạc biết quay đầu hướng thiện kia mà. Vậy thì hãy sống thật hết với chính con người mình với một bản ngã luôn hướng thiện đúng không anh ???...

 "....Nói thật tình chỉ cỏ đáng xanh tươi
   Em với tôi tránh khỏi sao héo úa
   May vẫn được bình đẳng quyền hít thở
   Đếm chân mình mười ngón khéo thừa ra..."

 Tôi lại bật cười vì cái tính triết lý hay cái lý sự người Mèo, nhưng lại rất thật và rất đúng với hình ảnh liên tưởng mang tính quy luật. Hình ảnh và tính triết lý đó là cái hay và rất ấn tượng trong bài thơ này, có những quy luật như chân lý là cái lý có chân luôn quanh quẩn và hiện hữu trong bất cứ vật thể tồn tại nào đó.

   " Nói thật tình..." một câu giãi bày hay một câu cảm thán, mang sự tiếc nuối bởi cái hình ảnh xanh tươi. Ừ, đã có một ngày tình yêu kia đã ngát xanh và hơn thế, có một ngày hai ta đã cùng tin tưởng vào sự vĩnh cửu. Tình yêu vốn thế có phải không anh. Nhưng sao đọc câu " em với tôi..."  vẫn thấy phần chua chát , vị đắng đầu môi. Hình như điều đó được lý giải ở câu dưới : " May vẫn được bình đẳng quyền hít thở...". Dưới vòm trời này có ai bị tước mất quyền đó đâu nhưng đôi khi sự khác biệt cũng là những rào chắn mà không phải ai cũng vượt qua được, bởi trong tình yêu cái tự ái và tự trọng cũng gần giống nhau. Thường khi thất tình người ta hay đổ lỗi cho ... người kia hay chí ít cũng là ngoại cảnh chứ mấy ai lại mang mình ra mà ...soi kỹ càng xem những khiếm khuyết của mình mặc cho nỗi đau toang hoác cả tâm hồn. Tôi còn nhớ anh có câu thơ nói rằng  nỗi thất tình mang tên ngạo nghễ nay thì mới chợt hiểu nó ra sao. Cái thất tình thật đáng nể phục...

  "...Đếm chân mình mười ngón khéo thừa ra..."

  Đếm ngón chân ...mình, cái từ "mình" ở đây như sự tự nhắc nhở chính mình chứ không phải là sự cao đạo dạy bảo người khác. Thơ của anh bao giờ cũng vậy như chính tính cách của anh không khoa trương, không đao to búa lớn, chỉ nhẹ nhàng khoan hòa mà sâu sắc. Dường như khi học nhiều, hiểu rộng con người ta lại luôn khiêm nhường và độ lượng như dòng sông lắng lại những hạt vàng. Tôi rất thích một câu của KDP : " cái tột cùng của chảy là lắng". Đúng là như vậy.

   Tôi vô cùng thích thú với câu kết này. Người ta không ai nhìn thấy gáy của mình cũng như không nhìn thấy mặt xấu của chính mình nên có mấy ai đem dấu chân mình ra mà soi, lại săm soi rất kỹ từng vệt vân vi như thế, và cuối cùng là lại một cái thở dài :" ... khéo thừa ra...". Thực ra tôi cũng phân vân không biết ý tác giả muốn nói tới sự tự cao, tự đại dẫn đến thấy mình cái gì cũng nhất, cũng hơn người nên sẽ đếm thấy mình có mười một, mười hai thậm chí hơn nữa số lượng ngón chân, hay là muốn nói đến tâm hồn khuyết tật, với con người sự thừa một bộ phận nào đó lại là khuyếm khuyết của cơ thể. Dù bất kỳ với ý nghĩa nào thì cũng đều sâu sắc và trào lộng, một câu kết thật đáng giá.

 Tôi chưa bình thơ ai bao giờ, chỉ là rất thích bài thơ này của anh nên mạo muội ghi mấy dòng cảm hứng. Tôi không thể tìm lại anh để hỏi anh xem tôi hiểu bài thơ anh viết như vậy có đúng không, tôi cũng không thể xin phép anh cho tôi đăng bài viết này, thôi thì xin anh hai chữ đại xá. Đó cũng là một cách tri ân của tôi với anh, người mà tôi hay gọi là huynh ấy mặc dù chẳng biết tên thật của anh là gì. Thôi đành anh nhỉ, sống ở đời đôi khi gặp nhau ở chữ duyên.

   Một lần nữa cho tôi được cám ơn anh người đã luôn  động viên an ủi tôi những khi tôi buồn nhất.





Thứ Ba, 16 tháng 7, 2013

BÀI CA MÙA HẠ

Hạ ơi !  


Nắng nghiêng ngó sớm tường vi e ấp
Ngời lung linh dát ngọc phiến lá non
Đốm nhảy nhót ngỡ một đám gà con
Ráng mệt lử chiều hoàng hôn sóng sánh

Vừa khúc khích đã khóc òa cơn giận
Bóng bóng sụt sùi tong tỏng một hiên mưa
Xòe bàn tay trong veo giọt tuổi thơ
Thầm cất giấu một trưa hè mát rượi

Nằm ngửa mặt ngắm trời xanh vời vợi
Nhởn nhơ mây - vi vút cánh diều
Phượng thắp lửa râm ran tiếng ve kêu
Hạ rộn ràng - hạ nồng nàn cháy bỏng

Gót hạ 

Tàn rồi vầng Phượng cháy
Lặng rồi biển ve ngân
Búp Sen cuối mùa sót lại bâng khuâng
Hạ chín ruộm – cánh chuồn mỏng chao nghiêng đánh rơi câu hỏi
Thêm mỗi ngày lại mất điều đi mãi
Không phải áng mây trắng hôm qua vời vợi ngang đầu
Mưa nhạt nhòa nào có nói gì đâu
Đừng nhìn em – Đừng nhìn em như thế
Hạ đến rộn ràng rồi chia xa thật khẽ
Gió nồng thơm hương ổi chín nôn nao
Lúa vươn mình xanh mướt lao xao
Ủ đòng đòng cho mùa cốm mới
Thu chưa đến sao vấn vương chờ đợi
Hạ chưa qua rớt cơn bão sụt sùi
Quyến luyến dùng dằng giữa đất với trời
Nắng nhẩn nha nhuộm vàng từng phiến lá
Ưu tư làm chi khi đếm từng gót hạ


Thứ Bảy, 13 tháng 7, 2013

THÁNH NHÂN

    Nó bần thần ngó tôi, nói bâng quơ phá tan sự im lặng :
    - Ước gì tao mất trí nhớ, hoàn toàn mất trí nhớ, kể cả người thân yêu nhất cũng trở thành xa lạ !

    Nó chống cằm mắt nhìn lơ đễnh như đang cố tưởng tưởng đến điều xa xôi mà nó vừa tưởng tượng. Đôi mắt nâu trong veo,  những vết chân chim hằn xung quanh mắt chỉ làm cho đôi mắt nó không có tuổi. Tôi ngắm khuôn mặt nó nghiêng nghiêng, đôi má gầy hóp, mấy sợi tóc mai lòa xòa đã có sợi bạc. Không hiểu sao dưới mắt tôi nó vẫn mãi như một đứa trẻ con, như cái ngày ấy cách đây hơn ba mươi năm khi tôi và nó còn quàng khăn đỏ. Dường như nó đứng lại ở đó và mãi ngơ ngác nhìn ngó cuộc đời rồi mơ chuyện ông bụt hay cô tiên gì đó.
-   Tao cần mày
-   Ừ, ở đâu
    Mỗi lần chỉ cần nghe thấy trong điện thoại nó nói vậy với cái giọng lí nhí là tôi phải chuẩn bị cơm nước, nhà cửa , con cái. Vì tôi biết tôi sẽ về muộn.
   Nước mắt nó lặng lẽ chảy như mưa, im phăng phắc, nó không lau, thậm chí đôi vai cũng không rung. Tôi không ôm nó, cũng không giúp nó lau những giọt nước mắt, tôi ngồi im, im lặng hoàn toàn thầm mong nó khóc được càng nhiều càng tốt. Tôi biết sự có mặt và sự im lặng của tôi giúp nó khóc được. Cũng không hiểu vì sao, có lẽ cái bản mặt của tôi giúp nó nhớ lại được tất cả những gì đã xảy ra và tôi cũng không biết đôi vai gầy gò bé nhỏ đó còn trụ được bao lâu và bao lần nữa...
   

                                                                    *

Lần thứ nhất
  -   Mày có thể đến với tao một chút được không
  -   Ừ
  - Có chuyện gì vậy
  -    Mày có biết tao vừa đi đâu về không. Tao vừa đưa người ta đi bỏ cái thai của chồng chưa cưới của tao, tội nghiệp con bé nó còn ít tuổi quá...
 -  Trời ơi mày điên rồi. Còn đám cưới
 -  Vẫn tiến hành
 -  Tao xin mày nghĩ lại, dừng ngay lại khi còn chưa muộn, xin hãy nghe tao
 -   Không, tao không thể, tao chết mất
 -         ….

Lần thứ hai
  -   T. nghiện rồi mày ạ
  -   Trời, bao lâu rồi
  -   Mới, tại tao, tại giận tao bỏ đi mấy ngày nên mới vậy
  -   Mày định thế nào, tao xin mày đừng mù quáng, không cưới xin gì hết, nếu không nghĩ đến mình thì hãy nghĩ đến bố mẹ mày
  -   Muộn rồi, tao đã có thai, với tao đó là tất cả
  -    …..

Lần thứ ba
  -   Tao, tao không chịu đựng nổi nữa
 -   Mày đang ở đâu
 -   Tao đang ở trong Nghệ An – quê chồng
 -   Có chuyện gì vậy
 -   T. vừa đánh tao
 -   Vì sao
 -   Vì tao dám đến gặp người đã sinh cho cho chồng tao một đứa con
 -  Từ bao giờ
 -  Từ trước khi T. ra Hà Nội, trước khi chúng tao gặp nhau, thằng bé đã được bốn tuổi
 -  Trời ạ ! .Sao bây giờ mày mới biết
 -   
 -  Mày tìm gặp để làm gì
 -  Tao chỉ muốn nhìn thằng bé xem nó có giống con tao không
 -  Trời ơi ! . Mày ra ngoài này ngay lập tức không thì tao và mày không bạn bè gì nữa, đừng bao giờ gọi cho tao nữa.
 -          …..

Lần thứ tư
 -  Mày đưa tao và lũ nhỏ qua chỗ mày để kiểm tra HIV được không
 -  Tao biết là nó đã nghiện thì nguy cơ rất cao, mày và chồng qua làm xét nhiệm đi nhưng con thì chưa cần thiết, khi có kết quả hãy quyết định con có cần thiết kiểm tra không, nhưng vì sao tự nhiên mày lại muốn kiểm tra
 -  Tao vừa đọc tin nhắn của một số máy lạ nhắn cho chồng tao – “ em bị HIV rồi …”
 -  Mày và chồng qua ngay đi
 -         …..

Lần thứ năm
 -  Mày còn tiền không
 -  Lại cai nghiện cho chồng mày chứ gì, tao không muốn ngăn cản mày nhưng lần này là lần thứ tám rồi đấy
 -  Tao mới có người mách một chỗ cai nghiện có độ tin cậy rất cao, nhiều người đã cai được
 -  Tao cũng rất hy vọng nhưng nói thật là tao không tin tưởng đâu, tao không còn lòng tin vào con người đó. Hãy giành tiền chăm sóc cho con, mày và con mày đều gầy trơ xương ra rồi , tao không thể chịu nổi cái kiểu yêu chồng của mày nữa. Mày yêu nó với tình yêu của một người mẹ, một người chị, một người em, một người vợ , một người tình... tất cả cộng lại cũng khó có thể như vậy...
 -  Tao sẽ cố đến khi nào không thể
 -         …..

Lần thứ sáu
 -  Tao cần mày
 -  Ừ
 -  Ở đâu, có chuyện gì vậy
 -  Chồng tao đến ở hẳn với một con bé người Phú Thọ . T. nhắn tin lại cho tao là không còn yêu tao và không muốn sống chung với tao nữa
- Mày có biết là tao muốn nói gì với mày không, đó là lời chúc mừng ...
-  Tao hiểu, tao muốn gặp mày nhưng xin mày đừng nói gì, đừng khuyên gì
-   
-   Tao biết và cảm nhận được tất cả nhưng tao không thể, xin hiểu cho tao, có thể mày nghĩ là tao ngu nhưng thật ra không phải tao làm tất cả những điều đó vì chồng mà vì chính tao. Tao không thể sống mà không có T.... Không có T. tao không thể ăn , không thể ngủ, không thể …thở… tao cũng không biết vì sao.... T. có là kẻ giết người thì tao vẫn yêu như vậy….

Lần thứ n ...
-   Tao cần mày
-   Ừ
-   Tao xin mày đừng nói gì
- Ừ
……..

   Cứ mỗi lần đưa nó về nhà, bóng nó khuất là mắt tôi lại nhòa đi ... ức, giận, buồn , đau….gộp lại. Tôi không hiểu kiếp trước nó nợ nần gì, hay ông trời muốn thử lòng nó để cho nó làm thánh nhân thì cũng xin hãy tha cho nó một lần này nữa thôi...

                                                              *

   Nếu một ngày nào đó trên đường bạn có gặp một người đàn bà gầy gò bé nhỏ, nhỏ tới mức không còn nhỏ hơn được nữa, có đôi mắt nâu trong veo, đi một chiếc xe máy màu đỏ đã cũ, luôn luôn đi thật chậm sát lề đường và trên móc treo của xe luôn đeo dự phòng thêm một chiếc mũ bảo hiểm nữa ( để phòng dọc đường nhỡ có người đi nhờ - nó luôn tốt một cách không thể chịu nổi ). Thì đó chính là con bạn thân nhất của tôi đấy, xin hãy dành tặng cho nó một nụ cười vì nó đáng được nhận điều đó.Thật sự với tôi nó là một thánh nhân.